THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3015

Ngô Bình lại hỏi tiếp: “Hiện giờ đãi ngộ của giáo viên như thế nào?”

Thiết Huyền đáp: “Giáo viên 5 sao sẽ được phát ba mươi triệu đồng Thần Long một năm, tức là khoảng ba mươi tỷ tiền báu”.

Ngô Bình khiếp sợ thốt lên: “Ba mươi tỷ tiền báu sao?”

Lãnh Nhân nói thêm: “Cho dù là giảng viên một sao thì tiền lương một năm cũng phải lên tới tám trăm triệu tiền báu”.

Thiết Huyền giải thích: “Đây mới chỉ là tiền lương cơ bản. Nếu dạy ra được học sinh tài năng xuất chúng thì giáo viên còn thu về được một khoản tiền thưởng hậu hĩnh”.

Ban đầu Ngô Bình chẳng có hứng thú gì với việc làm giáo viên, nhưng sau khi nghe Thiết Huyền nói vậy lại thấy phấn khích hơn hẳn. Nếu có thể trở thành giáo viên 5 sao thì sẽ có tiền lương ba mươi tỷ mỗi năm, còn chưa kể tiền thưởng khi dạy được học sinh tài giỏi. Đãi ngộ như vậy quá tuyệt vời!”

Lãnh Nhân lên tiếng nhắc nhở: “Các giáo viên mới đến đều rất đáng gờm. So với bọn họ thì tôi chẳng là gì hết”.

Thiết Huyền cũng đồng tình: “Đúng vậy, kế hoạch của học viện Võ Đạo đã bị thay đổi. Dự định xây thêm mười cơ sở Võ Đạo trên khắp đại lục Côn Luân, đồng thời chiêu mộ nhân tài ở mọi thế lực. Những người giỏi nhất của các cơ sở sẽ được đưa tới trụ sở chính để bồi dưỡng”.

Ngô Bình kết luận: “Xem ra bây giờ học viện Võ Đạo có vô số thiên tài, phát triển mạnh mẽ hơn ngày trước rất nhiều”.

Đúng lúc này có người ở bên ngoài nói vọng vào: “Sao thầy Ngô lại đánh học sinh của tôi bị thương?”

Nghe thấy thế, Lãnh Nhân lập tức giới thiệu: “Hắn ta là Khang Tốn Thiên, Võ Vương nhất phẩm. Anh phải cận thận đấy!”

Sau khi biết đối phương là Khang Tốn Thiên, Ngô Bình lập tức đi ra ngoài cổng lớn.

Ở đó đang có một người đàn ông trẻ tuổi đứng chờ sẵn, đằng sau là một đám người tới hóng chuyện.

Đối phương lạnh lùng nhìn anh chằm chằm: “Anh là thầy Ngô phải không?”

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Đúng vậy. Anh là Khang Tốn Thiên hả?”

Hắn ta gật đầu trả lời: “Không sai. Nghe nói anh đánh học sinh của tôi nên tôi phải tới hỏi cho ra nhẽ”.

Ngô Bình cười nói: “Chỉ là đánh nhau thôi, anh muốn thế nào tôi sẽ theo tới cùng”.

Dạo gần đây anh không ở học viện, đang muốn thị uy với mọi người. Lần này chính là một cơ hội tốt.

Đám học sinh theo sau Khang Tốn Thiên gào ầm lên: “Thầy hãy dạy cho anh ta một bài học, cho anh ta biết thế nào là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”

“Đúng vậy, hãy cho anh ta biết chênh lệch giữa Võ Vương và võ tông lớn như thế nào!”

Khang Tốn Thiên nở nụ cười đắc ý. Hắn ta không sợ Ngô Bình đấu với mình, chỉ lo anh không dám đấu. Thế nhưng hắn ta cũng không dám chủ quan khinh địch. Dù sao kẻ địch cũng là võ tông truyền kỳ trong lời đồn. Người có được danh tiếng vang xa như vậy chắc chắn không hề đơn giản. Dẫu vậy, hắn ta vẫn có lòng tin sẽ chiến thắng, bởi vì tu vi của hắn ta cao hơn Ngô Bình rất nhiều!

Ngô Bình quan sát một lượt, nhìn ra đối phương còn chưa đạt tới cảnh giới Linh Biến. Mà bản thân anh đã đạt tới cảnh giới Bất Tử.

“Anh dứt khoát như vậy là tốt, ra đòn trước đi”, Khang Tốn Thiên lùi lại vài bước nhường Ngô Bình.

Anh bật cười bảo: “Để tôi đánh trước thì anh hết cơ hội đánh đấy. Anh ra tay trước đi”.

Khang Tốn Thiên sảng khoái cười đáp: “Cũng được! Tôi sẽ dùng nắm đấm để đánh bại anh, tránh người ta bảo tôi thắng không xứng đáng”.

Ngô Bình cũng không kém cạnh: “Vậy tôi chỉ đánh bằng tay không, sẽ cố gắng không đánh bại anh trong vòng ba chiêu”.

Nghe thấy thế, Khang Tốn Thiên không khỏi cau mày, thầm nghĩ người này quá ngông cuồng!

Bình luận

Truyện đang đọc