THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình: “A Kỳ, vũ trụ võ đạo của các cô mạnh hơn vũ trụ của bọn tôi à?”  

 

A Kỳ: “So về quy mô thì vũ trụ võ đạo sẽ lớn hơn một chút, nhưng vũ trụ của các anh cũng đã lớn mạnh hơn rồi. Cuối cùng cái nào hơn vẫn chưa biết được”.  

 

Ngô Bình: “Tôi có cảm giác võ đạo mà mình tu hành không thể phát huy uy lực tương ứng được”.  

 

A Kỳ: “Đương nhiên rồi, vũ trụ của các anh không phải trung tâm võ đạo. Nếu anh đến vũ trụ võ đạo thì anh sẽ thấy lực chiếc đấu võ đạo của mình mạnh hơn bây giờ nhiều”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Không biết tôi có thể đến đó tu hành ko?”  

 

A Kỳ: “Được, với tư chất và tu vi hiện giờ thì tôi có thể mở cửa của vũ trụ võ đạo cho anh”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Được, tôi đã sáng tạo ra con đường tu tiên Nhân đạo. Bước cuối của công pháp này cần tiếp xúc với văn minh của một kỷ nguyên khác, từ đó hình thành cường giả kỷ nguyên. Nhưng nếu tôi có thể vào vũ trụ khác và lưu lại dấu ấn thì hiệu quả còn cao hơn”.  

 

A Kỳ: “Dấu ấn kỷ nguyên ư? Nếu anh cần thì tôi có thể tặng anh trái tim kỷ nguyên”.  

 

Ngô Bình ngẩn ra: “Cô có trái tim kỷ nguyên ư?”  

 

A Kỳ: “Ngày xưa, để võ đạo thích ứng với vũ trụ này, người của chúng tôi đã giết rất nhiều cường giả kỷ nguyên, sau đó luyện hóa dấu ấn kỷ nguyên của họ thành trái tim kỷ nguyên”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Tại sao các cô lại giết cường giả kỷ nguyên?”  

 

A Kỳ: “Có trái tim kỷ nguyên rồi thì cường giả của vũ trụ võ đạo có thể sinh tồn được ở vũ trụ này, mà ko bị bài xích”.  

 

Ngô Bình: “Hiệu quả của trái tim kỷ nguyên tốt hơn dấu ấn kỷ nguyên à?”  

 

A Kỳ: “Đương nhiên, mấy trăm dấu ấn kỷ nguyên mới có thể ngưng luyện thành một trái tim kỷ nguyên hoàn chỉnh mà”.  

 

Ngô Bình: “Có cô bao nhiêu trái tim kỷ nguyên?”  

 

“Hiện giờ, tôi có 12 cái. Nhưng với thực lực hiện giờ của anh thì chưa tiếp nhận được trái tim kỷ nguyên đâu. Theo tiêu chuẩn của vũ trụ này thì ít nhất phải là cường giả năm kỷ nguyên thì mới có thể luyện hóa trái tim kỷ nguyên được. Hơn nữa, muốn có được nó thì anh cần sáng tạo ra công đức có võ đạo”.  

 

Ngô Bình: “Công đức võ đạo là gì?”  

 

A Kỳ: “Hiểu một cách đơn giản là anh sẽ thành lập một thế lực và phổ biến võ đạo, để nhiều người tu luyện hơn”.  

 

Ngô Bình: “Võ đạo do chính tôi sửa đổi có được không?”  

 

“Được, chỉ cần là võ đạo thì đều được”, A Kỳ đáp.  

 

Ngô Bình cười nói: “Giờ tôi đã truyền thụ võ đạo cho cả chục nghìn cấm quân rồi, thế có được tính không?”  

 

A Kỳ: “Tôi đã ghi chép cho anh rồi, số người anh truyền thụ càng nhiều, cảnh giới càng cao thì công đức của anh càng lớn. Nhưng công đức hiện giờ của anh vẫn có hạn”.  

Bình luận

Truyện đang đọc