THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1957

Sắc mặt của Nghiêm Khắc Mẫn rất tệ: “Đường Minh Huy, tôi tin tưởng bác sĩ của tôi!”

Trong số những người này, có một ông cụ tám mươi mấy tuổi, dáng dấp gầy gò, mặc áo cộc tay và quần ngắn, mắt trái to còn mắt phải thì nhỏ, chẳng hề nổi bật giữa đám đông. Đúng lúc này, ông cụ ấy bỗng nhiên lên tiếng: “Chỉ cần chỉ vài cái đã biết bệnh của người khác, quả thật có người sở hữu năng lực này, ngày xưa tôi đã từng gặp”.

Ông cụ vừa cất lời, mọi người đều nhìn về phía ông ấy, ánh mắt ngập tràn tôn kính.

Đường Tử Di thì thào: “Chồng à, đó là ông cụ Kim – vua đầu tư. Không ai biết rốt cuộc ông ấy đã đầu tư vào bao nhiêu công ty. Tài sản của ông cụ, có lẽ chính bản thân ông ấy cũng không biết là bao nhiêu nữa”.

Nghiêm Khắc Mẫn hỏi: “Ông cụ Kim à, ông tin cậu ta sao?”

Ông cụ Kim cười cười, bước đến trước mặt Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu nhóc có thể xem giúp tôi không?”

Ngô Bình đưa mắt nhìn ông ấy, không khỏi giật mình. Anh phát hiện lục phủ ngũ tạng của ông cụ Kim, bao gồm cả xương và cơ bắp, đều chẳng khác gì thanh niên trai tráng tuổi ba mươi, không hề già nua như vẻ ngoài.

Anh thấy rất khó hiểu. Chuyện này là sao? Rồi như sực nghĩ ra gì đó, anh hỏi: “Sức sống tràn trề, bên ngoài khô cằn bên trong phồn thịnh, lẽ nào ông cụ Kim từng tu luyện công pháp hoặc uống loại thuốc nào đó?”

Ông cụ Kim kinh ngạc: “Cậu nhìn ra việc tôi từng uống thuốc ư?”

Ngô Bình đáp: “Ông cụ Kim trông có vẻ già nhưng vẫn tràn đầy năng lượng, sống thêm năm mươi năm nữa cũng không thành vấn đề”.

Ông cụ Kim cười ha hả: “Giỏi lắm! Cậu nhóc à, cậu đúng là thần y!”

Luận về tầm ảnh hưởng, không ai ở đây có thể vượt qua ông cụ Kim. Ông ấy đã nói thế thì ai cũng tin răm rắp!

Nghiêm Khắc Mẫn là người cực kỳ ngoan cố, tin bản thân hơn tin lời kẻ khác. Nghe ông cụ Kim bảo thế, ông ta chỉ cười ha ha, không nói gì thêm nữa.

Ngô Bình khẽ gật đầu, đoạn hỏi Đường Minh Huy: “Chú Đường, cháu có thể tham gia thương hội Giang Nam không ạ?”

Đường Minh Huy cười ha ha: “Tất nhiên là được!”

Một người đàn ông cao gầy ở cạnh đó thờ ơ nói: “Anh Đường này, nếu tôi nhớ không nhầm thì muốn được vào thương hội Giang Nam thì phải có vốn khoảng 10 tỷ. Tuy con rể của anh rất giỏi y thuật, nhưng tiền thì chắc không đủ đâu”.

Đường Minh Huy: “Anh Dương, tài sản của Ngô Bình còn nhiều hơn tôi đấy”.

Mọi người đều kinh ngạc, Ngô Bình có nhiều tiền hơn cả Đường Minh Huy ư?

Đường Minh Huy: “Ngô Bình có cổ phần lớn nhất trong dự án vịnh Bạch Long, giá trị bét cũng khoảng 60 tỷ. Ngoài ra, Ngô Bình còn đầu tư vào dự án thị trấn phỉ thuý, công ty thuốc Long Huy, tập đoàn Miêu Dược. Nếu nói đến tài sản thì tôi nghĩ ngoài ông Kim ra, không ai đọ được với Ngô Bình đâu”.

Mọi người lại được một phen sững sờ, không ai ngờ con rể của Đường Minh Huy lại giàu như thế, anh bỏ xa họ.

Ngô Bình cười nói: “Thưa các vị, tài sản của tôi đều do người nhà quản lý, chứ cá nhân tôi không có nhiều tiền đâu. Tuy nhiên, 10 tỷ để vào hội thì tôi vẫn có”.

Ông Kim cười lớn nói: “Được rồi, hội thương nhân Giang Nam chúng ta đang cần những thanh niên sôi nổi thế này, tôi đồng ý cho cậu vào hội”.

Sau khi biết được thực lực của mọi người, ai cũng có vẻ kính trọng anh hơn.

Ông Kim hình như cũng thấy rất hứng thú với anh: “Thần y Ngô, tôi nghe nói trên thị trường đang có một loại thuốc giúp người ta sống lâu trăm tuổi, có tin được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc