THẦN Y TRỞ LẠI

 Một người phụ nữ thở dài nói: “Cậu ta muốn gặp sư phụ mình làm gì nhỉ?”  

 

Một người đàn ông khác: “Nếu để cậu ta nhìn thấy chân thân của sư phụ thì kế hoạch bao năm qua của chúng ta hỏng bét”.  

 

Khương Thiên Lan ngẫm nghĩ rồi nói: “Thực lực của cậu ta quá mạnh, tôi nghĩ rồi, chắc chỉ còn cách dùng thần lò mới đối phó được thôi”.  

 

Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, người phụ nữ nói: “Sư huynh, thần lò để mình đối phó sư phụ mà, còn thiếu một bước cuối nữa, giờ mà dùng nó thì có ảnh hưởng đến hiệu quả về sau không?”  

Advertisement

 

Khương Thiên Lan: “Nhưng để cậu ta gặp sư phụ, nhỡ cậu ta giúp lão ấy thì mình còn thảm hơn”.  

 

Người phụ nữ nghiến răng: “Tuy lão già ấy đã bị chúng ta trấn áp, nhưng tạm thời mình chưa thể giết lão được. Đành giải quyết tên này trước vậy, không nó phá hỏng chuyện tốt của mình mất”.  

 

Hoshi dẫn Ngô Bình đến một trạch viện, nơi này nằm trong một thành phố rất lớn. Đến đây rồi, Ngô Bình phát hiện nơi này đã bị hạ cấm chế, trong bất xuất, ngoại bất nhập. Người hạ cấm chế ở đây có thực lực khá mạnh, ít cũng ở cấp Đại Đạo Quân.  

Advertisement

 

Nhưng cái cấm chế cỏn con này không thể làm khó Ngô Bình được. Anh đi thẳng tới, khi còn cách nó chừng mười bước thì nó tự sụp đổ vì không chịu được khí thế của anh.  

 

Sau một tiếng động lớn, Ngô Bình mở cửa đi vào.  

 

Anh vừa mở cửa thì đã nhìn thấy Sanamoba dẫn các tì nữ ra nghênh đón. Nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy vội hành lễ: “Đại sư Lý”.  

 

Ngô Bình: “Sanamoba, nghe nói cô gặp chuyện phiền phức, dẫu sao chúng ta cũng là bạn nên tôi đến xem có chuyện gì. Ban nãy, tôi thấy có người hạ cấm chế bên ngoài, ai làm thế?”  

 

Sanamoba thở dài nói: “Đại sư, là Khương Ngọc Lương muốn tôi làm tiểu thiếp của hắn nhưng tôi không đồng ý, nên hắn đã sai người hạ cấm chế để ép tôi phải theo hắn”.  

 

Ngô Bình: “Khương Ngọc Lương ư? Tôi biết hắn, ban nãy còn gặp lão tổ nhà hắn đấy”.  

 

Sanamoba kinh ngạc hỏi: “Anh gặp thượng thần Huyền Thiên rồi ư?”  

 

Ngô Bình: “Thượng thần quái gì, lũ tu sĩ tu luyện tà môn mạt đạo thì có”.  

 

Sanamoba cảm thán: “Anh khinh họ vì anh có thực lực cao”.  

 

Sanamoba mời Ngô Bình vào trong nhà rồi lấy trà bánh ra tiếp đãi.  

 

Ngô Bình vừa ngồi xuống đã nghe thấy có người hét lên ở bên ngoài: “Ai dám phá cấm chế thế hả?”  

 

Giọng nói này nghe rất quen, Ngô Bình nói: “Là Khương Ngọc Lương”.  

 

Quả nhiên Khương Ngọc Lương đã dẫn theo một đống người đạp cửa đi vào, khi nhìn thấy Ngô Bình đang ngồi ở đây, hắn lập tức cười nói: “Đại sư Lý”, nói rồi, hắn định đi về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình hất tay, Khương Ngọc Lương đứng yên tại chỗ, dù có đi thế nào cũng không lại gần anh được.  

 

Khương Ngọc Lương vừa sợ vừa kinh hãi nói: “Đại sư, chúng ta lâu lắm mới gặp lại, tiểu đệ chỉ muốn chào hỏi thôi mà”.  

 

Ngô Bình: “Tôi không có người anh em như cậu, ban nãy tôi đã gặp Khương Thiên Lan rồi, ông ta rất cáo, rõ ràng cậu đã thừa hưởng gen này của ông ta”.  

 

Khương Ngọc Lương cười ngượng: “Đại sư đừng nói thế, Khương Ngọc Lương rất kính trọng anh ạ”.  

 

Ngô Bình nhìn hắn rồi nói: “Đừng phí lời nữa, giờ tôi hỏi cậu, cậu phải trả lời thật”.  

Bình luận

Truyện đang đọc