THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 156

Quỷ Thần Kình đạt đến tiểu thành, anh liền bỏ cần câu xuống ngồi xuống cạnh ao cá, ngồi khoanh chân điều hòa lại hơi thở.

Trác Khang không dám làm phiền, liền ngồi nói chuyện phiếm với Đường Tử Di.

Đường Tử Di nói: “Ông chủ Trác cũng là cao thủ cảnh giới Khí, ông thấy thực lực của Ngô Bình thế nào?”

Trác Khang suy nghĩ rồi nói: “Nội lực đã đạt đến trình độ xuất thần, chắc chắn là cao thủ luật động. Tuy tôi đã có thể phóng chân khí ra bên ngoài nhưng nếu thực sự đánh nhau thì chưa chắc đã là đối thủ của cậu ấy”.

Đường Tử Di vô cùng kinh ngạc, cô ấy không ngờ Ngô Bình lại mạnh như vậy!

Trác Khang nhìn cô ấy, cười nói: “Cô Đường phải nắm bắt cơ hội, cậu Ngô là người vô cùng xuất chúng, nếu cô chậm chân thì sẽ có cô gái thông minh khác ra tay trước đấy”.

Đường Tử Di mỉm cười: “Chúng tôi chỉ là bạn bè, không như ông nói đâu”.

Trác Khang cũng cười: “Nhà họ Đường các người vô cùng kiêu ngạo, có lẽ sẽ không coi trọng người trong giang hồ như cậu Bình. Nhưng rồi nếu có một ngày cậu Ngô trở thành tông sư cảnh giới Thần thì sao?”

Người Đường Tử Di run lên: “Ngô Bình sẽ trở thành tông sư sao?”

Trác Khang lạnh nhạt nói: “Tối qua lúc uống rượu xong cô có biết thầy tôi đã đánh giá cậu Ngô thế nào không?”

Đôi mắt đẹp của Đường Tử Di khẽ chớp: “Ông ba Từ đánh giá thế nào?”

“Thầy tôi nói rằng tương lai của cậu Ngô vô cùng rộng mở, rồi sẽ vượt qua cả thầy. Nói trắng ra thì sau này cậu ấy có cơ hội trở thành đại tông sư tiên thiên!”

Đường Tử Di rất kinh ngạc: “Đại tông sư tiên thiên!”

Trác Khang gật đầu: “Tỉnh J của chúng ta suốt trăm năm nay chỉ có một vị đại tông sư cảnh giới tiên thiên là Quân Vô Tướng, vang danh cả ba tỉnh. Giờ ông ấy đã về ở ẩn, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn đó. Mỗi khi có dịp lễ thầy tôi đều lên núi thăm hỏi”.

Đường Tử Di bật cười: “Ngày xưa tôi chạy trốn vì không muốn kết hôn, hoảng loạn chạy lung tung thế là được ông ấy cứu, ai mà ngờ được ông ấy lại là nhân vật tầm cỡ như thế chứ?”

Trác Khang nói: “Nếu tôi thắng trận cá cược tối nay thì thế giới ngầm ở Vân Kinh sẽ được yên bình ba năm. Nếu tôi thua thì sẽ có một cuộc chiến ác liệt xảy ra”.

Đường Tử Di nói: “Ngô Bình có chắc là sẽ thắng không?”

“Dù có chắc hay không thì tôi cũng chỉ có thể dựa vào cậu ấy”, Trác Khang lạnh nhạt nói.

Lúc hoàng hôn, Ngô Bình ngưng ngồi thiền. Chiều nay cuối cùng anh cũng đã khơi thông kinh mạch cấp hai ở bên cánh tay trái và vai trái. Như vậy thì chân khí ở hai cánh tay và hai vai của anh đã vô cùng tràn đầy, phần thắng cũng lớn hơn.

“Khi nào trận cược bắt đầu?”, anh hỏi.

Trác Khang vội chạy tới, nói: “Cậu Ngô, bảy rưỡi tối nay bắt đầu, còn một tiếng nữa”.

“Xuất phát đi”, Ngô Bình lạnh nhạt nói.

Đường Tử Di muốn đi trải nghiệm, thế nên cũng đi theo. Bảy tám chiếc xe và mấy chục người liền đi về hướng vịnh Bạch Long.

Sông Bạch Long là một nhánh của sông cả, nước chảy khá chậm, nhìn từ trên núi xuống nó tựa như một con rồng trắng. Sông Bạch Long có rất nhiều nơi hợp cho việc câu cá, nhưng nơi nổi tiếng nhất chính là “hồ Dã Lang”.

Bình luận

Truyện đang đọc