THẦN Y TRỞ LẠI


Triệu Kỳ Lượng bị đánh cho bật máu miệng, anh ta vừa tức vừa sợ, nói: “Trương Hậu Bảo, cậu điên à mà đánh tôi?”
“Tao thích thì đánh đấy!”, hai người lập tức lao vào nhau, Tôn Tinh ra can thì bị Trương Hậu Bảo đạp cho một phát.

Ngô Bình rất hài lòng, anh cười hỏi Đào Như Tuyết: “Sao cậu lại đến tham gia bữa tiệc này?”
Advertisement
Đào Như Tuyết rất ngạc nhiên khi thấy Ngô Bình sai Trương Hậu Bảo làm vậy, cô ấy đáp: “Chuyện của tôi nói sau, cậu kể cho tôi nghe cậu và Lư Tuấn Phi đã xảy ra chuyện gì được không?”
Ngô Bình kể đại khái lại, Đào Như Tuyết nghe xong thì thở dài: “Không ngờ cậu ta lại là người như thế”.

Ngô Bình: “Chuyện thường mà.

Lúc nhà họ Lư sa sút thì cả hai chúng tôi đều là người bình thường nên mới chơi thân với nhau.

Sau này, nhà họ Lư phất lên, cậu ta lại thành con nhà giàu nên đương nhiên sẽ coi thường tôi”.

Đào Như Tuyết lạnh giọng nói: “Là cậu ta ngu dốt nên mới không nhìn ra giá trị của cậu”.

Ngô Bình cười nói: “Giá trị gì đâu.

Thôi nói về cậu đi, cậu chưa trả lời tôi đâu đấy”.


Đào Như Tuyết cười đáp: “Tôi chỉ muốn đến xem các bạn học cũ ra sao thôi”.

Ngô Bình trầm mặc rồi nói: “Nếu cậu gặp phiền phức gì thì cứ tìm tôi, là bạn với nhau nên tôi sẽ cố hết sức giúp cậu”.

Đào Như Tuyết dao động, lẽ nào Ngô Bình phát hiện ra ư? Cô ấy nhìn anh rồi nói: “Sao? Cậu có thể giúp tôi ư?”
Ngô Bình nhìn vào mắt cô ấy: “Đương nhiên, ví dụ có ai cấy trùng vào người cậu gì đó thì tôi giúp được”.

Đào Như Tuyết biến sắc mặt, cô ấy nhìn Ngô Bình đăm đăm rồi hỏi: “Cậu nhìn ra thật à?”
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Nếu cậu tin tưởng tôi hì chúng ta tìm chỗ khác rồi nói chuyện tiếp”.

Đào Như Tuyết gật đầu rồi hai người cùng rời đi.

Thấy Đào Như Tuyết đi theo Ngô Bình, tất cả đám đàn ông đều nghiến răng nghiến lợi, có người bực dọc nói: “Không thể hiểu nổi, Ngô Bình này có gì chứ?”
“Thật! Chắc chắn cậu ta lại dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa Đào Như Tuyết đây mà”, một người thanh niên lẩm bẩm.

Trương Hậu Bảo và Triệu Kỳ Lượng vẫn đang đánh nhau nên không chú ý Ngô Bình đã rời đi.

Hai người vào thang máy rồi đi lên quán cà phê trên tầng chín.


Ngô Bình gọi một tách cà phê, còn Đào Như Tuyết uống nước hoa quả.

“Cậu nói đi”, Ngô Bình nhìn Đào Như Tuyết: “Ai đã cấy cổ trùng vào người cậu?”
Đào Như Tuyết hỏi: “Sao cậu biết?”
Ngô Bình: “Đây là việc của tôi, giờ cậu hãy nói cho tôi tại sao lại có một con trùng trong bụng cậu?”
Đào Như Tuyết cúi đầu với vẻ buồn tủi, nước mắt rơi xuống, sau đó cô ấy kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Ngô Bình nghe.

Thì ra cô ấy là người của tộc Chân Vu thuộc dân tộc Miêu.

Trước năm 18 tuổi, cô ấy vẫn sống bình thường như bao cô gái khác.

Nhưng khi lên đại học, đột nhiên bố cô ấy tới tìm rồi bảo bộ tộc đang gặp nguy hiểm nên cô ấy phải chấp nhận hi sinh.

Tộc Chân Vu đã truyền thừa rất lâu rồi, nhưng bây giờ đột nhiên gặp chuyện.

Tộc Chân Vu có thể tồn tại đến ngày hôm nay là nhờ truyền thừa của Cổ thuật.

Họ có một con Thánh Cổ hộ tộc tên là Thần Cơ, cứ ba năm nó lại lột xác một lần.

Mỗi khi nó lột xác, đều cần được cấy vào cơ thể người để hút máu, như vậy mới có thể suôn sẻ hoàn thành hết quá trình và sẽ sống được thêm 300 năm.

Thần Cơ rất kỹ trong việc chọn vật chủ, cả bộ tộc mất 20 năm mà vẫn không chọn được ai, cho đến khi Đào Như Tuyết ra đời.

Cô ấy vừa chào đời thì đã được chọn làm vật chủ cho Thần Cơ rồi, vì vậy, ngay khi được 18 tuổi, cô ấy đã bị người ta cấy nó vào người bằng một bí pháp.


Bình luận

Truyện đang đọc