THẦN Y TRỞ LẠI

Nghe thấy cái tên Hồ Dật Chi này, Ngô Bình lập tức có ấn tượng ngay. Người này là con trai của vua cờ bạc Trung Châu, vua cờ bạc tên Hồ Quảng Lợi, là người duy nhất ở Trung Châu có giấy phép mở sòng bạc. Hơn trăm sòng bạc lớn nhỏ ở Trung Châu có đến bảy, mươi tám nơi là do Hồ Quảng Lợi mở, ngày nào cũng kiếm được rất nhiều tiền. Cứ là kinh doanh độc quyền thì đều sinh lợi mạnh, nhất là sòng bạc!

Hồ Dật Chỉ cười nói: “Dạo này tôi nghe nói, Băng Nghiên có quen một người bạn trai rất lợi hại. Hôm nay gặp mặt, nghe danh không bằng gặp mặt”.

Anh ta chỉ vào bàn bên cạnh nói: “Chúng ta ngồi bên kia chứ?”

Ba người đến bàn bên cạnh, cậu Hồ cười hỏi: “Anh Ngô, hôm nay tôi gặp được Nghiêm Lãnh Thạch - ông Nghiêm. Ông Nghiêm hình như cũng biết anh Ngô, hơn nữa quan hệ cũng không hề tầm thường chút nào”.

Ngô Bình: “Chúng tôi là anh em kết nghĩa”.

Hồ Dật Chi chợt suy nghĩ, Nghiêm Lãnh Thạch là cao thủ võ thuật, đệ nhất cao thủ ỏ Trung Châu. Có thể trở thành bạn của ông ta, xem ra người trước mặt này quả thực không đơn giản. 

Anh ta khế thở dài, nói: “Nhà họ Vương không biết đắc tội người nào, mà trong vòng một đêm đã ngã ngựa. Nhà họ Vương vừa ngã, ông Nghiêm đã trở thành người được lợi nhiều nhất. Anh Ngô, chuyện này anh có biết không?”

Ngô Bình biết đối phương đang muốn dẫn lời mình, cậu cười nói: “Tôi lại chưa từng nghe nói đến”.

Hồ Dật Chi khế cười, chuyển chủ đề: “Anh Ngô trẻ tuổi như vậy, vẫn đang học sao?”

Ngô Bình: “Tôi vẫn đang học cấp ba”.

Hồ Dật Chỉ cười nói: “Đúng là tuổi trẻ tài cao”.

Anh ta chỉ vào một sảnh nhỏ sát bên, nói: “Chỗ tôi có đặt mấy cái bàn, có không ít người đang chơi bên trong, anh Ngô có muốn vào chơi vài ván không?”

Ngô Bình thấy bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu thì nói với Hàn Băng Nghiên: “Băng Nghiên, chúng ta chơi vài ván đi”.

Hàn Băng Nghiên cười nói: “Nhưng em không biết chơi”.

Ngô Bình: “Không sao, anh dạy em”. 

Hồ Dật Chỉ cười nói: “Chúng ta cùng đi thôi”.

Sảnh chơi không lớn lắm, chỉ bày ba bàn đánh bài, năm máy đánh bạc với cả một máy quay roullette.

Hàn Băng Nghiên đến trước máy quay roulette, tùy ý chọn một số, đặt cược mười nghìn tệ. Tỷ lệ cược con số này là ba lăm ăn một, nhưng tỷ lệ chọn trúng rất nhỏ.

Ngô Bình nhìn quả bóng xoay tròn chạy trên đĩa, cậu âm thầm dùng thủ đoạn, tốc độ quả bóng chợt thay đổi, cuối cùng dừng ngay bên trên con số kia.

Hàn Băng Nghiên hoan hô: “Trúng rồi!”

Người quản trò lập tức chia ra ba trăm năm mười nghìn chip, Ngô Bình lấy năm mươi nghìn chip trong đó cười nói: “Tôi cũng chơi một ván”.

Lần này, Ngô Bình cũng cược một con số, đặt cược năm mươi nghìn chip. Bàn xoay chuyển động, thế mà lại dừng trên con số mà cậu cược, năm mươi nghìn biến thành một triệu bảy trăm năm nghìn!

Hồ Dật Chi thấy vậy thì có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, tỷ lệ cược trúng một số là một trên ba mươi lăm, tỷ lệ trúng hai lần liên tiếp đại khái là chừng một trên một nghìn năm trăm!

Chơi hai trận vòng quay roulette, Ngô Bình cũng không còn hứng thú, cậu đi đến trước máy đánh bạc, chơi thử một ván, tìm hiểu nguyên lý của máy đánh bạc. Bên trên màn hình có ba hình ảnh, chuyển động tùy ý, nếu có thể xuất hiện các hình ảnh giống nhau thì có thể kiếm được tiền.

Cậu và Hàn Băng Nghiên, mỗi người một máy, tùy ý bỏ tiền lẻ vào, sau đó kéo cần gạt, hình ảnh trên máy đánh bạc bắt đầu chuyển động.

Bình luận

Truyện đang đọc