THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1240

Ngô Bình trả tiền món đồ chơi, sau đó cười hỏi: “Ông ơi, ông có cái nhẫn đẹp thế, chắc lâu đời lắm rồi nhỉ?”

Ông lão nhìn chiếc nhẫn trên tay rồi cười nói: “Hồi còn trẻ, ông đi khắp muôn nơi rồi mua nó ở một ngọn núi, không phải vàng cũng không phải bạc, nhưng đeo cũng khá đẹp”.

Ngô Bình hỏi: “Ông ơi, cháu rất thích sưu tầm nhẫn, ông để lại cho cháu được không?”

Có câu gừng càng già càng cay, ông lão đã trải qua nhiều phong ba trong đời nên nghe xong là biết ngay chiếc nhẫn của mình có giá trị, nếu không Ngô Bình đã chẳng muốn mua nó. Ông ấy cười lớn nói: “Chàng trai, ông đeo chiếc nhẫn này lâu lắm rồi nên định chôn cùng nó luôn, ông không bán đâu”.

Ngô Bình gật đầu: “Là cháu mạo muội”, anh mỉm cười rồi quay người rời khỏi quán.

Ngay sau đó, ông lão đã cuống lên rồi gọi: “Nhưng nếu cháu thích thì chúng ta cùng thương lượng”.

Ngô Bình đứng lại rồi nói: “Ông ơi, ông bán hàng cũng vất vả nên ông ra giá đi, đừng cao quá là được”.

Ông lão đảo mắt rồi cắn răng, sau đó giơ năm ngón tay lên: “50 nghìn”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, cháu đồng ý”.

Anh trả tiền rồi lấy chiếc nhẫn, sau đó đi tiếp với Đường Băng Vân.

Khi đi xa rồi, Đường Băng Vân mới hỏi: “Ngô Bình, chiếc nhẫn này có lai lịch thế nào?”

Cô ấy quá hiểu Ngô Bình, những thứ mà anh nhìn trúng đều không tầm thường.

Ngô Bình cười nói: “Vào thời Tiên Quốc, chiếc nhẫn này có tên là nhẫn Hộ Pháp, bên trong nó có trận pháp hộ thể. Khi người đeo gặp nguy hiểm, nó sẽ khởi động trận pháp, hình thành một kết giới hộ thể cỡ nhỏ”.

Đường Băng Vân có vẻ ngưỡng mộ: “Anh tinh mắt thật đấy, nhớ phải tìm cho em ít đồ hay đấy”.

Ngô Bình đưa chiếc nhẫn cho cô ấy rồi nói: “Khi dùng thì vận chuyển chân khí là được. Chỉ được dùng một lần thôi nên em đừng lãng phí”.

Đường Băng Vân vui vẻ cất chiếc nhẫn đi, sau đó đi tiếp.

Hai người đi hết con đường mòn là tới một cây cầu bắc qua sông, cây cầu dài 30 mét, qua cầu là đến lối vào của tổng bộ Đường Môn. Hai bên là những bức tường vừa dày vừa cao, không có cổng mà có thể đi thẳng vào.

Nhưng có bốn người đang đứng ở đây, trông thấy Đường Băng Vân một cái là đứng thẳng người rồi lễ phép chào hỏi: “Cô chủ”.

Đường Băng Vân khẽ gật đầu: “Mọi người vất vả rồi!”

Hai người đi vào trong, sau đó Ngô Bình đã nhìn thấy một con đường rất rộng và một toà kiến trúc cỡ lớn cổ kính và mang phong cách đời Minh.

Hai bên đường là các ngô nhà lớn, cửa cao và rộng, trước cửa còn có sư tử đá oai phong lẫm liệt.

Đường Băng Vân: “Tất cả các Đường soái đều có nhà riêng ở Đường Gia Bảo, một số Đường sĩ cũng có”.

Ngô Bình cười nói: “Chờ khi nào trở thành Đường soái rồi, anh cũng có nhà ở đây à?”

Đường Băng Vân: “Đương nhiên, Đường Gia Bảo vẫn còn nhà trống để chuẩn bị cho các Đường soái mới được bổ nhiệm, đồ đạc trong nhà đều mới hết, có thể vào ở lúc nào cũng được”.

Ngô Bình: “Chắc sống ở đây an toàn lắm nhỉ?”

Đường Băng Vân cười nói: “Ừm, cao thủ của Đường Môn đều ở đây hết thì ai dám đến quấy nhiễu chứ?”

Ngô Bình gật đầu: “Được đấy, chờ anh ổn định vị trí rồi thì sẽ chuyển nhà đến đây”.

Bình luận

Truyện đang đọc