THẦN Y TRỞ LẠI

 Đôi mắt người đàn ông trung niên sáng lên: “Hữu ích cho bí thai sao? Tôi không biết đó là đan dược gì?"  

 

Ngô Bình lấy ra viên Đại Linh Nguyên Đan đầu tiên do mình luyện chế, đưa cho người đàn ông trung niên một viên rồi nói: “Chính là loại đan dược này”.  

 

Người đàn ông trung niên ngửi nó, sau đó nhắm mắt lại để thưởng thức nó trong vài phút. Ông ta lại mở mắt ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc, nói: “Tôi chưa từng thấy qua loại đan dược này, nhưng tôi có thể khẳng định, loại đan dược này một khi tung ra, nhất định sẽ bị bí cảnh tu sĩ giành giật!"  

 

Ngô Bình: “Đây là công thức luyện đan cũ mà tôi tình cờ tìm thấy".  

 

Người đàn ông trung niên: “Các hạ có thể bán viên đan này cho tôi không?"  

 

Đối với Ngô Bình thì không thành vấn đề, anh đã uống rồi, số đan còn lại cũng không còn tác dụng với anh. Huống hồ, nếu không có tâm pháp tương ứng, chỉ uống đan dược cũng không có cách nào tu luyện thành công tầng thứ nhất.  

Advertisement

 

"Bán nó cho ông đương nhiên là được, nhưng giá của đan dược này hơi cao”, anh nói.  

 

Người đàn ông trung niên cười nói: “Cao thấp không thành vấn đề, chỉ cần là đan dược tốt, cho dù đắt cỡ nào cũng không thành vấn đề".  

 

Ngô Bình không vội ra giá mà hỏi: "Vừa rồi ông nói ông là người buôn dược liệu, ông có mang theo dược liệu sao?"  

 

Người đàn ông trung niên cười nói: "Tất nhiên là có. Ngay cả khi tôi không có nó bên người, thì tôi cũng có thể cử người mang đến".  

 

Câu sau kỳ thực chính là nhắc nhở, bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể gọi người tới, nên tốt nhất đừng nghĩ tới việc lừa gạt ông ta.  

 

Ngô Bình:"Tôi cũng đang muốn mua một số loại dược liệu, tôi có thể xem hàng của ông không?"  

 

Người đàn ông trung niên mỉm cười lấy ra một cuốn sách dày cộp, sau khi mở ra, trong sách có các cương mục, trên các trang còn ghi chép hình ảnh các loại dược liệu. Trên mỗi trang có hai mươi lăm loại dược liệu, cả mặt trước và mặt sau.  

 

Ngô Bình nhận lấy nó và lật vài trang, phát hiện ra rằng có một không gian thứ nguyên ẩn dưới bức tranh, từ đó có thể trực tiếp lấy ra dược liệu thật. Anh không khỏi thán phục, nói:"Đây quả là món bảo vật tuyệt vời. Cuốn sách này có bao nhiêu trang?"  

 

Người đàn ông trung niên nói: "Đây là một pháp khí tên là dược điển Đại Thiên, dược điển tổng cộng có 15,820 trang, có một số trang trống, nhưng cơ bản tất cả các trang đều được lấp đầy".  

 

Ngô Bình: "Có vẻ như ông là một tay buôn thuốc lão làng”.  

 

Người đàn ông trung niên xua tay: "Không dám, chỉ là buôn bán nhỏ. Bất cứ loại thuốc nào mà đan sư cần, có thể trực tiếp lấy từ trong dược điển này".  

 

Ngô Bình đóng dược điển lại hỏi: "Chi phí bao nhiêu để mua được cuốn dược điển này?"  

 

Người đàn ông trung niên "hà hà" cười và nói: "Đây là máu thịt của tôi, là bảo vật vô giá, tuyệt đối không thể bán đi".  

 

Ngô Bình có chút áy náy nói: "Cho dù ông có bán đi, chỉ sợ cũng mua không nổi".  

 

Rồi anh mở lại dược điển để tìm những dược liệu mình cần. Anh bắt đầu tìm kiếm linh dược cấp bảy”.  

 

Người đàn ông trung niên nhìn ngó một lúc rồi cười nói: "Nếu đan sư đang tìm kiếm linh dược cấp bảy thì có thể sử dụng một phương pháp tiết kiệm sức lực hơn".  

 

Bình luận

Truyện đang đọc