THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2876

Chương 2876

La Thiên Tướng trầm ngâm một lát rồi đáp: “Thương Huyền kiếm đế đã lĩnh ngộ kiếm đạo của chính mình, thực lực hơn xa vi sư. Cho nên mới được đại thiên tôn phong là kiếm đế”.

Nói đến đây, ông ta phất tay ra lệnh: “Tuyệt diệt dòng họ Nam Cung!”

Nhà Nam Cung chưa có chuẩn bị gì thì sao có thể chống lại Thiên Địa Kiếm Tông, loáng cái họ đã bị đám kiếm tiên tấn công, Ngô Bình phải ra tay thì mới giữ lại mạng cho Nam Cung Chính Bình.

Ông ta vô cùng cảm kích anh, thế giới bây giờ cường giả có thể tuỳ ý chém giết kẻ yếu, đúng là thời đại cá lớn nuốt cá bé.

La Thiên Tướng dẫn người tới một cung điện của nhà Nam Cung, sau đó vơ vét hết toàn bộ tài sản.

Ông ta ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Đồ Nhi, con luyện Thiên Địa Kiếm Quyết của đến tầng mấy rồi?”

Ngô Bình: “Sư phụ, đệ tử luyện đến tầng sáu rồi ạ”.

Thật ra, Ngô Bình đã luyện đến tầng thứ tám rồi, nhưng tốc độ đó quá khiếp đảm nên anh đã nói giảm xuống.

Tuy vậy thì La Thiên Tướng vẫn giật bắn mình: “Nhanh thế cơ à? Tốt, đúng là thiên kiêu có khác!”

Trong lúc hai người đang trò chuyện thì những người khác đã lục soát hết trong nhà Nam Cung, nhưng cũng không còn nhiều đồ nữa.

Sau đó, La Thiên Tướng dẫn dẫn mọi người rời đi, Ngô Bình bảo còn bận việc nên không về Thiên Địa Kiếm Tông cùng họ. Chờ tất cả bọn họ đi rồi, anh quay lại Thánh Khư.

Ngô Bình rất hứng thú với Thập Thánh Khư, không biết trong đó có gì mà có thể dùng để chống lại nhiều cao thủ của Thiên Địa Kiếm Tông như vậy?

Anh thả Nam Cung Chính Bình ra rồi hỏi: “Nói đi, trong Thập Thánh Khư có thứ gì?”

Nam Cung Chính Bình nhìn Ngô Bình chằm chằm.

Anh thờ ơ nói: “Ông đừng có hận tôi, mà phải cảm ơn tôi mới đúng. Nếu tôi không nương tay thì giờ ông chết rồi đấy”.

Nam Cung Chính Bình sững người, sau đó khôi phục lại tâm trạng rồi hỏi: “Tại sao cậu không giết tôi? Vì muốn chuyện bên trong Thập Thánh Khư ư?”

Ngô Bình: “Coi là vậy đi”.

Nam Cung Chính Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng đổi lại thì cậu phải thả tôi đi”.

Ngô Bình: “Tôi chẳng có lý do gì để giết ông cả nên tôi đồng ý, nhưng tốt nhất là ông nên thành thật”.

Nam Cung Chính Bình: “Đương nhiên”.

Ông ta ngập ngừng rồi nói: “Thập Thánh Khư là một nơi rất nguy hiểm, bên trong trấn áp một con quái vật. Tổ tiên của nhà Nam Cung chúng tôi biết một chút thông tin về nó, tôi có thể kể cho cậu nghe”.

Ngô Bình: “Nhà Nam Cung các ông đã ở đây nhiều đời rồi, có lý do đặc biệt gì không?”

Nam Cung Chính Bình thở dài nói: “Đến nước này rồi thì tôi cũng chẳng còn gì phải giấu nữa, ban đầu vì lánh nạn nên nhà tôi mới đến đây, sau đó phát hiện Thánh Khư có thể khắc chế tu vi nên tuy trông nguy hiểm nhưng lại rất an toàn. Dần dà, chúng tôi đã phát hiện ra nhiều bí mật của nơi này”.

Ngô Bình: “Bí mật gì?”

Nam Cung Chính Bình: “Cậu có biết chư thánh thượng cổ là sự tồn tại như thế nào không?”

Ngô Bình không biết nhiều về chuyện này, nhưng cũng hiểu đại khái nên nói: “Họ là người dẫn dắt nhân loại phát triển hơn, ví dụ như phu tử sáng tạo nên nho học, lão tử sáng tạo ra đạo môn”.

Nam Cung Chính Bình: “Những người cậu vừa đề cập chỉ là thánh nhân cận đại thôi. Còn chư thánh thượng cổ là các cường giả dẫn đầu nhân loại. Vào thời đại mà họ sống, con người là một trong các tộc mạnh nhất, chắc cậu nghe đến Nhân hoàng rồi đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc