THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1339

Nghe Đào Như Tuyết nói, anh cười hỏi: “Có vẻ như em không thích tên Ma Đô này lắm nhỉ?”

Đào Như Tuyết suy nghĩ một chút, nói: “Nói thế nào nhỉ, từ khi còn bé em đã cảm thấy hắn lòng dạ sâu xa, nhiều mưu mô. Mấy năm gần hắn cũng liên lạc với em, bảo em đến chỗ hắn, nhưng em đã từ chối. Tuy nhiên, các sư huynh sư muội của em cũng qua lại khá nhiều với hắn”.

“Hắn giờ đã là một nhân vật lớn. Ngay cả bố em cũng vô cùng khách sáo với hắn”, Đào Như Tuyết nói, “Phải rồi, hình như hắn còn bái một nhân vật rất lợi hại làm sư phụ, đó là Võ vương của tỉnh G”.

Ngô Bình nói: “Được rồi, lát nữa anh sẽ đi cùng em”.

Sau bữa tối, Ngô Bình lái xe đến đảo Thương Lãng với Đào Như Tuyết.

Đảo Thương Lãng nằm trong hồ Đông Dương, diện tích hơn mười ki-lô-mét vuông, cách đây vài năm đã được người ta nhận thầu để xây dựng khách sạn nghỉ dưỡng, tên là khu nghỉ dưỡng Thương Lãng.

Xe chạy đến bãi đỗ xe bên sông, cả hai bắt chuyến phà đến đảo Thương Lãng. Trong hồ có muôn ngàn con sóng xanh biếc và lấp lánh, có thể nhìn thấy cá bơi thấp thoáng dưới nước.

Hồ Đông Dương là hồ nước ngọt lớn thứ tư với diện tích rộng lớn. Ngô Bình vươn tay xuống nước, ngón tay anh khẽ rung, phát ra chấn động đặc biệt, thu hút vài con cá đến.

Anh đưa tay vỗ nhẹ vào một con cá khiến nó ngất đi, rồi tóm lấy nó và đưa cho Đào Như Tuyết.

Đào Như Tuyết trợn mắt nhìn anh: “Anh cứ như một đứa trẻ ấy”.

Ngô Bình cười hì hì rồi búng vào đầu con cá, nó lại quẫy mạnh, sau đó anh ném nó xuống hồ.

Cô gái chèo thuyền ngạc nhiên hỏi: “Anh này, sao anh làm được thế?”

Người: “Tôi tiện tay bắt được thôi”. Nói xong anh lại đưa tay xuống nước, lần này anh bắt được một con cá trích nặng hơn hai ký.

Cô gái rất ngạc nhiên và nói: “Anh này, anh có phải là nhà ảo thuật không?”

Đào Như Tuyết cười nói: “Cô không cần để ý tới anh ấy đâu”.

Ngô Bình hỏi cô gái, “Người đẹp này, hôm nay có nhiều khách trên đảo Thương Lãng không?”

Cô gái nói: “Hôm nay khu nghỉ dưỡng được một khách hàng lớn đặt thầu nên không có nhiều khách. Anh có phải là bạn của khách hàng lớn đó không?”

Ngô Bình: “Đúng vậy, chúng tôi đều là bạn của Ma Đô”.

Cô gái cười nói: “Đúng vậy, hắn họ Ma. Hôm qua hắn đã bao cả khu nghỉ dưỡng Thương Lãng rồi, có rất nhiều người kỳ quái đến”.

Ngô Bình thầm giật mình: “Ngày hôm qua có rất nhiều người kỳ quái đến? Kỳ quái thế nào?”

Cô gái suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có một người đàn ông đầu rất to, cao hơn hai mét, dáng vẻ trông như dã thú. Còn có một người đàn ông chỉ có một mắt, nhưng đôi mắt của anh ta rất đáng sợ, giống như một rắn độc vậy. Có một người đàn ông lập dị khác còn ăn côn trùng, mặc quần áo rách nát, có mùi rất lạ”.

Ngô Bình hỏi: “Những kẻ lập dị này đã đi chưa?”

Cô gái lắc đầu: “Vẫn chưa đi, đang ở trên đảo”.

Ngô Bình không hỏi thêm câu nào nữa, anh trầm ngâm.

Khi thuyền đến bến tàu, cả hai cùng xuống thuyền. Cách đó không xa có một vài người đứng đó, nói cười rôm rả.

Nhìn thấy Đào Như Tuyết, họ vẫy tay, “Như Tuyết ơi!”

Đào Như Tuyết cười nói: “Các sư huynh, đã lâu không gặp!”

Bình luận

Truyện đang đọc