THẦN Y TRỞ LẠI

 Ngô Bình cười nói: “Thật ra đây cũng là kiếp Thánh Vương, một khi vượt qua được thì không còn xa nữa là có thể trở thành Thánh Hoàng”.  

 

Minh Đà Thánh Vương cúi người với Ngô Bình: “Cảm ơn đã chỉ bảo”.  

 

Ngô Bình đáp trả: “Thánh Vương khách sáo rồi, con không dám nhận”.  

 

Khi hai người quay lại đại điện, những lời bàn tán đã biến mất, mọi người đều nhìn Minh Đà Thánh Vương muốn biết kết quả thế nào”.  

Advertisement

 

Minh Đà Thánh Vương cười nói: “Con rể tương lai này của tôi đã nghĩ giúp cho tôi cách chữa trị, để các vị phải lo lắng rồi, tôi xin mời các vị một ly”.  

 

Anh rể cả sửng sốt, lẽ nào cậu ta có cách thật sao?  

 

Advertisement

Kim Song Nhi cười nói: “Huyền Bình, anh giỏi quá”.  

 

Ngô Bình nói: “Chuyện nhỏ ấy mà”.  

 

Chị cả lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cậu không lừa gạt gì bố, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu”.  

 

Ngô Bình trước giờ không để tâm đến họ, nghe cô ta liên tục nói móc mỉa bèn nói: “Lẽ nào chị biết nhiều hơn Thánh Vương?”  

 

Chị cả nổi giận nói: “Cậu dám nói chuyện với tôi thế à?”  

 

Ngô Bình: “Chị chẳng qua chỉ gả cho một tên vô dụng Yêu tộc tôi, ai cho chị tự hào như thế vậy?”  

 

Anh rể cả tức giận: “Cậu nói ai vô dụng?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Nếu tai anh không có vấn đề chắc hẳn biết người tôi nói là anh”.  

 

“Cậu muốn chết!”  

 

Hắn vừa định ra tay, Ngô Bình nói: “Đây là nơi tổ chức tiệc mừng thọ, đánh nhau chảy máu không hay chút nào. Hay là thế này nhé, tôi sẽ ở lại Nữ Oa Giới vài ngày, sau hôm nay hoan nghênh các người đến khiêu chiến với tôi bất cứ lúc nào. Đến lúc đó tôi cũng sẽ cho anh biết rõ bản thân anh vô dụng đến mức nào”.  

 

Người anh rể đó tức giận đến mức sắp thổ huyết, hắn hung hăng trợn mắt nhìn Ngô Bình: “Được thôi, đến lúc đó tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết”.  

 

Anh rể thứ hai ở cách đó không xa nhìn thấy anh rể cả nghiến răng nghiến lợi, nở nụ cười mỉa. Sở dĩ hắn đến muộn là vì chặn đường anh rể cả trên đường đi, sau đó cố ý tạo gây mâu thuẫn khiến anh rể này nhắm ngay vào Ngô Bình.  

 

Vương Mẫu không quan tâm đến tranh đấu của hai người, thế giới này chỉ có cường giả mới là tôn thánh, không hề có đạo lý gì cả, Minh Đà Thánh Vương càng làm như không thấy.  

 

Bữa tiệc tiếp tục diễn ra, khách mời đến từ khắp nơi lần lượt đem quà của mình lên tặng.  

 

Đến khi bữa tiệc kết thúc đã muộn rồi. Minh Đà Thánh Vương và Vương Mâu chủ trì bữa tiệc gia đình, nói là tiệc gia đình nhưng quy mô lại không hề nhỏ, có đến mấy trăm người tham gia.  

 

Đi ăn bữa tiệc này, Ngô Bình đã quen được với không ít người.  

 

Anh rể cả uống khá nhiều rượu, càng nhìn Ngô Bình càng cảm thấy chướng mắt, hắn cười mỉa: “Một tên tạp chủng loài người dám khiêu chiến với Yêu thần, đúng là chán sống rồi”.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc