THẦN Y TRỞ LẠI

Đạo nhân áo xanh nói: “Còn có 82 người, trong khi lần trước được 109 người. Đúng là thiên tài ngày càng ít đi, lớp sau thua lớp trước”.

Cảm thán một câu xong thì ông ấy nói tiếp: “82 người đi theo tôi”.

Mọi người cùng nhau lên núi, trong đó chỉ còn ba người từng đưa tiền ngọc cho Ngô Bình. Trên đường đi, Ngô Bình đã trả lại tiền cho họ. Đương nhiên, anh không đưa không, mà họ phải đổi lại băng 50 nghìn tiền Tiên. Vì thế, anh chỉ còn lại 47 đồng tiền.

Con đường dài lên núi được lát bằng ngọc, nhìn mãi không thấy đỉnh, không rõ có bao nhiêu bậc thang nữa.

Trong bố ba người nhận lại tiền ngọc thì có cả Lưu Tuyên Diệp, anh ta đi cạnh Ngô Bình rồi nói: “Anh Ngô, có đến ba nghìn bậc thang cơ, trong chúng ta chắc chỉ có nửa non đi được đến cuối thôi”.

Ngô Bình: “Đây cũng là thử thách à?”

Lưu Tuyên Diệp gật đầu: “Trước kia, tổ tiên nhà tôi cũng phải cố hết sức mới đi đến cuối được”.

Đạo nhân áo xanh nghe thấy cuộc trò chuyện của họ thì nói: “Đúng thế, càng về sau thì các bậc thang càng khó đi, ai có thể đi đến cùng thì mới được vào hang báu”.

Quả nhiên họ càng đi thì Ngô Bình càng thấy có một nguồn sức mạnh kỳ lạ ảnh hưởng đến tinh thần của mình, mọi người xung quanh cũng bắt đầu lộ vẻ bực dọc.

Khi họ đi được một nghìn bậc thì chợt có người ôm đầu hét lên: “Tôi không đi nữa, tôi có một đồng tiền ngọc đây, có ai mua không?”

Người đàn ông áo vàng nói ngay: “Tôi”.

Ngô Bình hỏi: “Anh bán bao nhiêu?”

“Một nghìn tỷ một đồng”.

Người đàn ông áo vàng lườm Ngô Bình rồi nói: “Dám giành với bổn hoàng tử à?”

Ngô Bình lập tức vứt cho người kia một nghìn tỷ, anh đã dùng hành động thực chất này để trả lời câu hỏi của tên áo vàng.

Đạo nhân áo xanh cười nói với Ngô Bình: “Cậu ấy là cửu hoàng tử của hoàng triều Thái Sử, cậu cũng gan đấy!”

Sau đó, liên tục có người bỏ cuộc, Ngô Bình và tên áo vàng thi nhau mua lại tiền ngọc của họ.

Khi đi đến cuối, Ngô Bình lại mua được 13 đồng tiền ngọc, còn tên áo vàng thì mua được mười đồng. Nhưng bây giờ chỉ còn lại 46 người mà thôi.

Cuối cùng họ cũng đi tới đỉnh, ở đây có một quảng trường rất rộng. Hiện tại đang có 15 cột kim loại to đùng ở đây, có cái cao cái thấp, cái to cái nhỏ.

Đạo nhân áo xanh nói: “Mọi người có nhìn thấy 15 cột kia không? Mỗi người hãy chọn một cái, cột to và cao nhất có thứ hạng cao nhất và ngược lại. Tiếp theo, mọi người sẽ vào hang báu theo thứ tự”.

Ông ấy vừa nói dứt câu, Ngô Bình và tên áo vàng đã cùng bay tới cột cao nhất. Ngô Bình nhanh chân hơn nên đã chọn được trước.

'Tên áo vàng nổi giận nên đã tung hai đường sát quang ra, hòng đánh bay Ngô Bình.

Song, anh chỉ giơ một tay lên thì đã có một màn sáng hình tròn xuất hiện, bên trên có vô vàn vì sao sáng lấp lánh đã dễ dàng chặn được đòn tấn công của tên kia.

'Tấn công thất bại, tên áo vàng định ra tay tiếp, nhưng đạo nhân áo xanh chợt nói: “Cậu chọn cái khác đi”.

Tu sĩ áo vàng hậm hực thu tay, đành chọn cột cao thứ hai.

Những người khác cũng đang tranh nhau, loáng cái cả 15 cột đều đã có người. 31 người còn lại chỉ biết trơ mắt đứng bên ngoài nhìn.

Đạo nhân áo xanh nói: “Ai không lên được cột thì có thể vào hang động bên ngoài chọn bảo vật, chọn xong thì xuống núi”.

Những người này không hề buồn bã, trái lại họ rất vui, vì mục đích họ lên đây là để lấy bảo bối, giờ mục tiêu đã đạt được thì đương nhiên họ phải vui rồi.

Đạo nhân áo xanh lại nói với nhóm Ngô Bình: “Các vị sẽ được vào hang báu thật sự. Vào đó rồi thì có thể dùng tiền ngọc để mua đồ”.

Ngô Bình : Bây giờ tôi sẽ đi đâu?”

Bình luận

Truyện đang đọc