THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1072

Đường Băng Vân còn định nói gì nữa, Ngô Bình đã ra hiệu bằng ánh mắt khiến cô ấy im bặt.

Ngô Bình cười nói: “Các người là người cũ, có ý kiến cũng hiểu được. Nhưng không được hoài nghi sự sắp xếp của lệnh chủ, kẻ dám chất vấn tuyệt đối không thể trung thành! Tôi nghi ngờ anh chính là nội gián trong việc trụ sở chính bị chiếm!”

Người đàn ông đầu húi cua giật mình hét lên: “Anh đang nói nhảm nhí gì vậy? Làm sao tôi có thể là kẻ phản bội!”

Ngô Bình nhìn hắn chằm chằm, nói: “Nếu không phải anh phản bội thì anh có dám để tôi thôi miên không?”

Ngay khi anh ta nghe thấy mình sắp bị thôi miên, khuôn mặt của người đàn ông trở nên trắng bệch. Tất nhiên anh ta không phải là kẻ phản bội, nhưng ai mà không có một bí mật trong lòng? Làm gì có ai chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với cấp trên của mình? Ngô Bình muốn thôi miên anh ta, nhưng anh ta dù có bị đánh chết cũng không hợp tác!

Quần áo của Ngô Bình không cần gió cũng tự lay động, anh sải bước đến gần người đàn ông, nghiêm nghị nói: “Anh không dám nhận thôi miên, chẳng lẽ anh thật sự là kẻ phản bội?”

Anh là một đại tông sư, thần niệm mạnh mẽ, thanh niên này chỉ là cao thủ Thần cảnh, sau khi bị thần niệm của anh áp chế, anh ta đổ mồ hôi như mưa, toàn thân run rẩy.

Giữ được vài giây, người đàn ông quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy nói: “Ti mệnh, tôi sai rồi!”

Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm, quát: “Nói! Ai ra lệnh cho anh?”

Anh biết người này không bao giờ dám một mình đối đầu với lệnh chủ và Ti mệnh mới, nhất định phải có người đứng sau sai khiến!

Người thanh niên đầu cua lừ mắt nói: “Ti mệnh Ngô, không có ai sai khiến tôi hết, là tôi tự làm”.

“Tư lệnh hỏi mà kẻ dưới dám không trả lời à?”, có một giọng nói vang lên ở cửa.

Mọi người nhìn ra đó thì thấy có một người trông rất kỳ quái đi vào. Phía bên trái đầu của người này lõm vào, nhìn như vết thương nặng do bị đập vật gì đó vào đầu.

Người đó vừa xuất hiện, Ngô Bình cảm thấy mọi người ở đây đều nín thở, thậm chí có người còn cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ông ta.

Người đó khoảng 40 tuổi, phần mặt bên trái nhăn nhúm như sáp nến nóng chảy, đôi tay thì khô quắt, ngoài da thì chỉ có xương, trông hệt như một bộ xương di động.

Ông ta bị khuyết mắt bên trái, mặc bộ vest màu xám, bước đi khập khiễng, nửa mặt còn lại thì có biểu cảm kỳ lạ.

Ông ta đi tới cạnh Đường Băng Vân rồi cúi người xuống: “Tham kiến lệnh chủ”.

Đường Băng Vân nói: “Phí Liêm, ông còn sống ư?”

Ông chột tên Phí Liêm cười nói: “Muốn Phí Liêm chết đâu dễ ạ”.

Sau đó, ông ta quay sang cúi chào Ngô Bình: “Phí Liêm tham kiến ti mệnh”.

Ngô Bình quan sát Phí Liêm này thì thấy tu vi của ông ta đã ở cảnh giới Nhân Tiên tầng thứ hai, trong cơ thể còn có một sức mạnh bí ẩn xoay chuyển.

“Phí Liêm – sát thủ thứ ba của Thiên Tự”, Ngô Bình nói: “Ngày tổng bộ bị tấn công, hình như ông cũng có mặt ở đó, nếu ông còn sống thì chắc chắn biết có chuyện gì xảy ra đúng không?”

Phí Liêm đảo mắt rồi đáp: “Tôi có biết vài chuyện, nhưng không thể nói được”.

Ngô Bình cau mày: “Lệnh chủ và tôi đều đang ở đây, có gì khó nói đâu”.

Phí Liêm cười nói: “Không vội, chờ mấy người đó tới, tôi nói cũng không muộn”.

Đường Băng Vân: “Phí Liêm, còn ai đến đây nữa?”

“Đương nhiên là tôi”, một giọng nữ vang lên ở cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc