THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3093

Ngô Bình ngẩn ra rồi lấy điện thoại gọi cho Hoa Giải Ngữ.

Điện thoại kết nối, cô ấy nói: “Long chủ”.

Ngô Bình: “Thư ký Hoa, tôi đang ở cổng Thiên Long”.

Hoa Giải Ngữ thở dài nói: “Long chủ, chúng ta chuyển nhà rồi, tôi sẽ nhắn địa chỉ mới cho anh”.

Nhận được địa chỉ mới xong, Ngô Bình di chuyển đến đó ngay. Họ phải đi thêm mấy chục cây số tới phía Bắc của Long Kinh, sau đó đi vào rìa của một khu rừng nguyên sinh.

Ở đây có một khe núi nhỏ, có vài ngôi nhà đơn giản ở bên trong, mọi người của Thiên Long đều đứng ở lối vào.

Thấy Ngô Bình đến, ai nấy đều có vẻ phức tạp.

Ngô Bình hỏi: “Đây là tổng bộ Thiên Long ư?”

Hoa Giải Ngữ thở dài nói: “Chúng tôi đã chuyển đến được mấy hôm rồi, nhưng chưa kịp báo cho Long chủ”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Xem ra tuy Thiên Long không bị giải tán thì vẫn bị phân biệt đối xử nhỉ”.

Hoa Giải Ngữ: “Mọi người đều bực lắm, nhưng đặt thế cục lên hàng đầu nên cũng không làm gì khác được, đành chấp nhận hiện thực thôi ạ”.

Ngô Bình nhìn về phái Bắc rồi nói: “Ở đó là rừng à?”

Hoa Giải Ngữ: “Chúng tôi đã đi nghe ngóng thì đi hết khu rừng ấy sẽ thấy nhiều vương quốc, đều là thuộc quốc của Thiên Đạo Môn. Rừng này tên là Vô Sinh, khu vực cấm của sinh mệnh, nghe nói đến Thiên Tiên cũng không dám vào”.

Ngô Bình: “Chuyển Thiên Long đến đây khác gì đẩy chúng ta vào chỗ chết”.

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, mọi người hãy tới đảo Hưng Long với tôi, ở đó đang thiếu người, mọi người đến đó giúp tôi một tay luôn”.

Mọi người nghe thấy có thể rời khỏi đây thì mừng rỡ, vì ở lại đây không có tiền đồ, cũng không có thu nhập, nếu được đi với Long chủ thì là tốt nhất.

Ngô Bình: “Tôi là Tổng đốc ở đó nên sau này mọi người đừng gọi tôi là Long chủ nữa”.

Hoa Giải Ngữ: “Sếp, tôi có chuyện muốn nói. Mấy ngày qua, chúng tôi đã nhìn thấy khá nhiều người tu hành đi vào rừng Vô Sinh, trong số đó có cả Thiên Tiên”.

Ngô Bình: “Có người vào trong rừng ư?”

Hoa Giải Ngữ: “Sếp, họ mạo hiểm vào trong chắc chắn có lý do”.

Ngô Bình nói: “Tôi đến đây rồi, hay vào trong xem thử nhỉ”.

Diệp Huyền: “Tiền bối, hay thôi đi ạ, đây là khu vực cấm của sinh mệnh thì sẽ nguy hiểm lắm”.

Ngô Bình cười nói: “Không sao, người khác vào được thì tôi cũng vào được”.

Dứt lời, anh lách người rồi hoá thành một tàn ảnh, chui vào bên trong.

Không biết đã bao lâu không có người vào rừng, vì hình như nó đã tồn tại từ thời Tiên Quốc.

Cây cối trong rừng đều rất lớn, gần như không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời mà chỉ toàn không gian u tối.

Ngô Bình đi được một đoạn thì chợt đứng lại, vì anh cảm nhận có nguy hiểm.

Vù!

Một cành cây có gai nhọn chui từ dưới đất lên, sau đó quân lên chân và eo anh.

Ngô Bình không nhúc nhích, anh thi triển kiếm khí mà cành cây tự động vụn nát.

Các cành cây khác không dám đến gần anh mà đều trốn thật xa.

Ngô Bình thả chuột tìm bảo vật ra rồi nói: “Đi xem quanh đây có bảo bối nào không”.

Bình luận

Truyện đang đọc