THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 416

Nghĩ tới đây, anh lấy chìa khoá rồi đi xuống bãi đỗ xe của khách sạn, sau đó vừa đi vừa ấn chìa khoá.

Cuối cùng, khi xuống tầng ba của bãi đỗ xe, anh đã thấy một chiếc xe sáng đèn.

Ngô Bình mở cửa xe rồi ngồi vao, sau đó bắt đầu tìm kiếm. Anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu, chẳng mấy chốc đã phát hiện có ba phiến ngọc được giấu dưới đệm”.

“Có ba phiến ngọc thôi mà giấu kỹ thế”, Ngô Bình thấy kỳ lạ, vì vậy lật tấm đệm lên để lấy ngọc ra.

Anh nhìn xuyên thấu vào ba viên ngọc rồi ngẩn người, hoá ra mảnh ngọc này được ghép từ rất nhiều lớp nhỏ thành, mỗi lớp đều rất mỏng.

Phiến ngọc dính chặt vào nhau, khiến thoạt nhìn như một thể.

Anh tiếp tục quan sát thì thấy trên phiến ngọc khắc rất nhiều chữ và hình vẽ.

Anh thầm thấy chấn động, lẽ nào đây cũng là đồ từ thời tiền sử?

Anh không nhìn nữa mà cất nó vào túi, sau đó khởi động xe, chuẩn bị rời khỏi khách sạn.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, khi ra tới cổng khách sạn thì Ngô Bình nhìn thấy một nhóm tu sĩ xuống xe, sau đó bước nhanh vào khách sạn, đụng ngã cả nhân viên tiếp đón.

Ngô Bình hơi hoảng, không lẽ những người này tới tìm Song Tiên? Anh đạp chân ga rồi tăng tốc.

Ngô Bình vừa lái xe vừa gọi cho người bạn ở cục tình báo của mình, nhờ anh ta xoá hết hình ảnh của mình ở camera khách sạn và trên đường.

Đây không phải chuyện gì quá khó nên bạn anh đồng ý ngay, sau đó còn nói: “Chú Ngô, bố lãnh đạo của bọn anh bị ốm, nếu rảnh thì chú qua khám chút nhé”.

Ngô Bình đã giúp người bạn này nhiều lần nên cười nói: “Vâng, sắp tới em sẽ lên Thiên Kinh, khi nào đến, em sẽ gọi cho anh”.

Người kia mừng rỡ: “Được, anh chờ tin của chú”.

Ngô Bình lái xe tới một bãi đậu xe, đỗ xe xong xuôi, anh mới bắt taxi về sơn trang Vân Đỉnh.

Đường Tử Di đang chờ ở đây tới mức nóng ruột, thấy Ngô Bình bình an trở về thì mới thở phào một hơi rồi vội hỏi: “Sao anh đi lâu thế?”

Ngô Bình kể tóm tắt lại tình hình cho Đường Tử Di nghe, biết tin Trần Vĩnh Chân đã chết, Song Tiên cũng đã đi chầu diêm vương, Đường Tử Di kinh hãi rồi lẩm bẩm: “Đúng là quá nguy hiểm, lẽ ra em không nên để anh đi mới đúng”.

Ngô Bình: “Dù yooi không đi thì Song Tiên cũng sẽ ra tay với anh, nhưng giờ thì không còn phiền phức gì nữa rồi”.

Đường Tử Di bảo người chuẩn bị đồ ăn đêm cho Ngô Bình rồi ngồi ăn cùng anh.

Sau khi đã ăn no, Ngô Bình bắt đầu luyện quyền và tu luyện cách hít thở. Anh cảm thấy tu vi của mình vẫn rất thấp, sau này mà lại có ai ngấp nghé với linh khí Tử Long, anh vẫn sẽ đối mặt với nguy hiểm.

Đến bốn giờ sáng, anh mới đi nghỉ.

Lúc này, anh lấy ba phiến ngọc kia ra rồi nghiên cứu kỹ lưỡng.

Trên mặt phiến ngọc có rất nhiều chữ viết cùng tranh vẽ.

Chữ viết trên đó không phải hiện đại, nhưng Ngô Bình vẫn đọc được. Vì truyền thừa của miếng ngọc bội có kiến thức liên quan đến chữ viết này. Anh có thể đọc và viết, còn biết ý nghĩa của chúng.

Cách viết loại chữ cổ này rất lằng nhằng, chỉ mấy chữ ngắn gọn thôi mà ấn chứa bao thông tin phức tạp. Ví dụ viết mấy chữ này thành một câu rồi phiên dịch sang chữ hiện đại thì có thể viết được một đoạn văn cả nghìn chữ.

Bình luận

Truyện đang đọc