Lam Hân Nguyệt giận dữ nói: “Đại vương Hắc Phong đáng chết. Nếu họ dám động đến hai mợ thì dù có phải đuổi đến chân trời góc biển, Phủ Chiến Vương chúng ta cũng phải tiêu diệt ông ta”.
Ngô Bình hỏi: “Hân Nguyệt đừng giận, anh sẽ bắt ông ta về cho ông ta đích thân tạ lỗi”.
Lam Hân Nguyệt cười: “Chồng, đại lục Hồng Hoang có rất nhiều người treo thưởng cho ai bắt được đại vương Hắc Phong, hiện tại tiền thưởng đã vượt mười tỷ đồng Thần Long rồi. Nếu chồng có thể bắt được ông ta thật thì có thể lấy được mười tỷ tiền thưởng”.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Tiền thưởng mười tỷ đồng Thần Long, nhiều vậy sao?”
Advertisement
Lam Hân Nguyệt: “Đấy chỉ mới là tiền thưởng của chính quyền, tiền thưởng của cá nhân còn nhiều hơn nữa. Dù gì thì cũng có rất nhiều người từng bị đại vương Hắc Phong bắt cóc, ai cũng hận ông ta đến thấu xương”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Hân Nguyệt, em đi chuẩn bị tiền chuộc đi”.
Advertisement
Lam Hân Nguyệt cầm tiền chuộc đến, Ngô Bình hỏi người làm: “Đối phương có nói giao tiền chuộc thế nào không?”
Người làm đáp: “Bọn chúng nói trong vòng ba tiếng đồng hồ sẽ cho người đến nhận tiền. Sau khi lấy được tiền, họ tự khắc sẽ đưa Nhị phu nhân và tam phu nhân về Phủ Chiến Vương”.
Ngô Bình: “Ừm, anh ra ngoài đi”.
Lam Minh: “Anh rể, đại vương Hắc Phong sai người đến lấy tiền thì sao anh tìm được họ?”
Ngô Bình cười: “Anh tự có cách”.
Vì vẫn còn sớm nên Lam Hân Nguyệt mời Ngô Bình vào điện ngồi, ăn mồi, uống rượu.
Hai tiếng đồng hồ sau, người làm đến báo, nói rằng sứ giả của đại vương Hắc Phong đã đến, Lam Hân Nguyệt cho mời người đó vào điện.
Một người đàn ông áo xám cao to nhanh chóng xuất hiện, hắn ta rất ngông cuồng, nói với vẻ mặt không chút lo sợ: “Quận chúa, đã chuẩn bị tiền xong chưa?”
Lam Hân Nguyệt vứt một túi chứa đồ xuống đất, nói: “Bên trong có ba tỷ đồng Thần Long, hi vọng các người giữ chữ tín, nhận được tiền thì thả người”.
Người đàn ông áo xám cười, nói: “Xin quận chúa yên tâm, người của Hắc Phong chúng tôi nói được làm được”.
Hắn ta nhặt túi tiền lên rồi bỏ đi, chớp mắt đã không thấy đâu.
Sau khi người áo xám rời khỏi Phủ Chiến Vương thì lập tức bay và nhanh chóng biến mất hút.
Người áo xám liên tục dùng ba bùa di chuyển, sau đó xuất hiện trên một ngọn núi hoang ở cách đó hơn một trăm vạn dặm. Hắn ta vừa đến ngọn núi hoang là lập tức huýt sáo.
Bỗng nhiên, bầu trời xuất hiện một chiếc phi thuyền màu đen, hắn ta mỉm cười, nhún người nhảy lên thuyền.
Trên phi thuyền, một người đàn ông mặc đồ đen, đeo mặt nạ đen, nhận lấy bọc tiền, cười nói: “Phủ Chiến Vương chẳng qua cũng chỉ có vậy”.
Một tên thuộc hạ hỏi: “Đại vương, thả người không?”
Người đàn ông áo đen nói: “Hương Nhụy phu nhân và Nhuyễn Ngọc phu nhân quốc sắc thiên hương từ lâu, sao tao có thể không thưởng thức thử chứ?”