THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2422

Ngô Bình nhìn người đó khiến hắn lạnh sống lưng, sau đó quỳ xuống đất.

Những người khác sợ hãi, vì không biết có chuyện gì xảy ra.

Trần Hiểu Đồng mừng rỡ khi nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy chạy ra cổng rồi gọi: “Anh Ngô!”

Ngô Bình: “Hiểu Đồng, họ đang làm gì thế?”

Nghe thấy vậy, Trần Hiểu Đồng nổi giận nói: “Anh Ngô, họ là người của công ty Bảo Kỳ. Họ thấy đất ở đây đẹp nên muốn mua lại để xây sân chơi, nhưng đương nhiên em không đồng ý”.

Ngô Bình: “Khu vui chơi đứng tên mảnh đất này rồi mà? Họ làm gì được chứ?”

Trần Hiểu Đồng thở dài: “Thế nên ngày nào họ cũng đến làm loạn, không ném pháo thì lại cho người đến đẩy cổng. Em báo cảnh sát cũng không ăn thua, gần như không có ai dám dây vào”.

Ngô Bình nhìn ra phía xa thì thấy có mấy đống phân người, anh nhăn mặt nói: “Sao lại vô lý thế chứ!”

Anh đi về phía người đang quỳ rồi nói: “Gọi điện cho sếp của các người ngay, bảo là khu vui chơi đồng ý rời đi, nhưng ông ta phải đích thân đến bàn bạc”.

Người đó nói: “Vâng, để tôi gọi ngay”.

Dứt lời, Ngô Bình mặc kệ họ rồi đi vào trong với Trần Hiểu Đồng. Mục đích anh đến đây là để chữa bệnh cho các bạn nhỏ, vì thế không muốn phí thời gian.

Anh vừa chữa cho bảy trẻ xong thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Sếp chúng tôi đến rồi”.

Ngô Bình giao đứa bé cho Trần Hiểu Đồng rồi đi ra ngoài. Sau đó, anh nhìn thấy một người đàn ông khoảng 40 tuổi đang đứng ngoài sân, ông ta mặc bộ vest màu lam, đầu tóc bóng mượt, mặt nỏ nụ cười giả tạo.

Ông ta nói với anh: “Cậu là chủ ở đây à? Tôi nhớ hình như là cô Trần cơ mà?”

Ngô Bình: “Tôi là chủ nơi này”.

Người đàn ông cười nói: “Thế thì tốt, nghe nói cậu đồng ý chuyển khu vui chơi đi rồi hả?”

Ngô Bình: “Đúng vậy, nhưng bên ông định bồi thường thế nào?”

Người đàn ông: “Chỉ cần cậu chịu chuyển đi thì tiền nong không thành vấn đề. Chúng tôi trả 10 triệu, số tiền này đủ xây hai khu vui chơi cỡ này rồi đấy”.

Ngô Bình: “Mười triệu? Ông đuổi ăn xin đi đấy à? Năm tỷ, không bớt một xu”.

Người đàn ông ngẩn ra rồi bật cười nói: “Năm tỷ? Cậu điên à?”

Ngô Bình: “Không có năm tỷ thì biến”.

Người đàn ông cười lạnh: “Để tôi xem các người cầm cự được đến bao giờ”, nói xong, ông ta quay người định bỏ đi.

Ngô Bình tung một chưởng ra, người đàn ông thấy người mình lạnh toát.

Anh nói: “Một tiếng nữa, ông sẽ thấy toàn thân khó chịu, sau ba tiếng thì tất cả các lỗ trên người sẽ chảy máu. Trước khi trời tối, cơ của ông sẽ co lại, sống không bằng chết. Nếu ông không chịu được thì cứ đến tìm tôi, nhưng nhớ mang theo năm tỷ”.

Người đàn ông hừ một tiếng, rõ ràng không tin lời Ngô Bình mà bỏ đi luôn.

Ngô Bình mặc kệ, sau đó quay vào trong tiếp tục chữa bệnh cho các bạn nhỏ. Bây giờ, tu vi của anh đã rất cao nên việc chữa trị cũng nhanh hơn.

Chưa tới ba tiếng, anh đã chữa xong cho tất cả các trẻ ở đây. Đương nhiên có nhiều bé bị bệnh nặng thì cần thêm vài lần chữa trị nữa.

Trần Hiểu Đồng vẫn đứng bên cạnh nhìn các bé bình thường trở lại, cô ấy vừa vui vừa cảm kích nói: “Y thuật của anh giỏi hơn lúc trước rồi”.

Bình luận

Truyện đang đọc