THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3141

Trên cung điện có viết một hàng chữ: Tiên Y Diệu Thủ.

Ngô Bình thấy người cùng ngành thì thích thú hỏi: “Thầy thuốc cũng đến chợ Thiên sao?”

Tử Phi: “Tiên y còn hiếm hơn cả thầy luyện đan, anh có biết thu nhập mỗi năm của vị tiên y Diệu Thủ này là bao nhiêu không?”

Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu hả?”

Tử Phi: “Hình như năm ngoái ông ta kiếm được hơn ba mươi triệu đồng Thần Long, đó là vì ông ta có y thuật bình thường đó, nếu là tiên y giỏi hơn nữa thì thu nhập sẽ còn cao hơn”.

Ngô Bình động lòng, hỏi: “Tôi cũng có thể đến chợ Thiên chữa bệnh chứ?”

Tử Phi: “Vậy thì anh phải đến hội quán tiên y tham gia sát hạch tiên y. Bất kể ở đâu, muốn làm thầy thuốc thì bắt buộc phải có tư cách hành nghề”.

Ngô Bình: “Tiên y phải tham gia sát hạch như thế nào?”

“Cái đó thì tôi không biết, nếu có hứng thú thì tôi dắt anh đi”.

Ngô Bình: “Để có thời gian đã, đi xem y thuật của vị tiên y Diệu Thủ này trước đã”.

Họ vừa đáp xuống thì đã có một thư đồng ở bên cạnh hỏi: “Hai vị muốn tìm thầy thuốc sao?”

Ngô Bình nói: “Chúng tôi đến thăm tiên y Diệu Thủ”.

Lúc này, một tu sĩ từ trong điện bước ra, vẻ mặt buồn bã, lắc đầu thở dài, như cha chết.

Ngô Bình liếc sơ là biết nguyên anh của người này có vấn đề, không kiềm được mà nói: “Anh bạn, anh có thể về bái Phật, có thể khống chế sự nổi loạn của nguyên anh”.

Người đó liền ngây ra, sau đó ngoảnh đầu nhìn sang Ngô Bình hỏi: “Sao anh biết nguyên anh của tôi có vấn đề?”

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Tôi cũng biết sơ về y thuật”.

Người đó vui mừng: “Anh cũng là tiên y sao? Vậy bệnh của tôi có thể trị được không?”

Ngô Bình: “Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao? Về bái Phật, Phật pháp khá ôn hòa, có thể giải trừ sự hỗn loạn trong anh”.

Người đó ngây ra: “Tôi tu tiên mà đi bái Phật thì còn ra thể thống gì?”

Ngô Bình: “Tiên Phật vốn dĩ là một nhà, có sao đâu”.

Người đó: “Nhưng tiên y Diệu Thủ nói bệnh của tôi chỉ có thể đánh tan nguyên anh, tu luyện lại từ đầu”.

Ngô Bình nghe xong thì ngớ ra: “Đánh tan nguyên anh?”. Anh cảm thấy cách điều trị này thật sự tục tằng và kém khôn ngoan, nhất định là lang băm.

Đối phương thở dài, nói: “Đúng thế, khó khăn lắm tôi mới ngưng tụ được nguyên anh, thật sự không đành lòng đánh tan rồi tu luyện lại”.

Ngô Bình vẫn còn định nói gì đó nhưng bị Tử Phi kéo lại, cô ấy nói: “Anh họ, chúng ta vẫn còn có việc, mau đi thôi”.

Ngô Bình giật mình, đang định rời đi nhưng lại nghe có giọng nói từ trong điện truyền ra: “Xin dừng bước”.

Sau đó, có một người trung niên từ trong điện bước ra, mặt bình thản như nước, bước thẳng đến trước mặt Ngô Bình, nói: “Y thuật của các hạ rất giỏi hay sao mà lại dám chỉ điểm cho bệnh nhân ngay trước cửa của ta như thế?”

Tử Phi liền đáp: “Diệu Thủ tiền bối, anh họ tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, không có ý đối đầu với tiền bối đâu, chúng tôi đi ngay đây”.

“Muốn đi sao? Nếu đã đến sinh sự thì cứ thẳng thắn một chút, tới so tài đi”, Tiên y Diệu Thủ lạnh lùng đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc