THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1455

Nhưng điều rủi ro nhất là trong quá trình đấu giá dự án này, tổ chức Thần Huy khó lòng để cô ấy được như ý nguyện.

Ngô Bình nói với Lục Nhiễm Trần: “Đại ca, an toàn của cô chủ Vạn phải nhờ vào anh rồi”.

Lục Nhiễm Trần: “Yên tâm đi, có ta ở đây, cô ấy tuyệt đối sẽ được an toàn”.

Ngô Bình còn phải đi trị liệu cho một bệnh nhân khác nên sáng sớm hôm sau đã từ biệt mọi người để đi về phía Lương Thành.

Lương Thành cách Thạch Thành không xa, đi theo đường thẳng thì khoảng hơn ba trăm cây số. Ngô Bình lái ô tô, buổi sáng mười giờ đã đến Lương Thành. Sau đó anh nhanh chóng gặp mặt Hồ Phi Vi.

Từ ngày hôm qua, Hồ Phi Vi đã tới Lương Thành để chờ sẵn. Sáng sớm, anh ta đã đợi Ngô Bình ở lối ra của đường cao tốc. Cuối cùng cũng thấy Ngô Bình tới, anh ta thở phào nói: “Ngô thần y, cuối cùng thì cậu cũng tới”.

Ngô Bình: “Có chuyện gì vậy?”

Hồ Phi Vi thở dài đáp: “Từ tối hôm qua, ông nội tôi thần trí đã không còn tỉnh táo. Tôi rất sợ ông không đợi được đến lúc Ngô thần y tới”.

Ngô Bình gật đầu đáp: “Vậy chúng ta phải nhanh lên”.

Anh ngồi lên xe Hồ Phi Vi, đi về nhà họ Hồ.

Lương Thành là vùng trọng điểm quân sự, dân số khoảng hơn năm triệu người, khí hậu ấm ướt, địa hình phức tạp. Nơi này trước giờ vẫn luôn là vùng tranh chấp của nhiều thế lực quân sự, bất kể là xuống phía Nam hay vào phía Đông đều phải đi qua khu vực này.

Chiếc xe đi nửa tiếng đồng hồ thì tới doanh trại quân đội, đi tiếp một đoạn nữa thì tới một cái sân lớn.

Bên ngoài sân có binh sĩ cầm súng đứng gác trông rất trang nghiêm. Cho dù là Hồ Phi Vi cũng phải xuất trình giấy tờ mới được ra vào.

Chiếc xe đi vào trong sân rồi dừng trước một căn nhà ba tầng nho nhỏ, Hồ Phi Vi mời Ngô Bình đi vào trong căn nhà đó.

Cửa mở ra, Ngô Bình thấy bên trong phòng bài trí rất giản dị. Đập vào mắt là chiếc ghế mây, bàn gỗ, sàn nhà có lẽ đã sử dụng hàng chục năm và mấy tấm ảnh cũ treo trên tường.

Trong phòng khách có một người đàn ông đang ngồi. Người này thấy Ngô Bình đi vào thì lập tức đứng dậy nói: “Xin chào Ngô thần y. Thần y lặn lội từ xa tới, vất vả rồi”.

Hồ Phi Vi giới thiệu: “Ngô thần y, đây là bố tôi Hồ Duy Tài”.

Ngô Bình điềm đạm đáp: “Hồ tiên sinh không cần khách sáo, người bệnh đâu rồi?”

Hồ Duy Tài lập tức dẫn Ngô Bình vào trong một căn phòng ngủ. Cửa phòng mở ra, Ngô Bình lập tức ngửi thấy mùi thuốc thảo dược. Có một ông cụ đang nằm trên giường, mắt nửa nhắm nửa mở, gương mặt trông đã vô cùng già cỗi, cứ như hơn một trăm tuổi vậy.

Hồ Duy Tài hỏi: “Ngô thần y, bệnh của bố tôi còn chữa được không?”

Ngô Bình quan sát ông cụ trước mặt thì phát hiện sức sống của ông ấy dường như đã bị tiêu hao hết. Ông ấy cầm cự được đến lúc này hoàn toàn là nhờ một số loại dược liệu quý giúp sức.

Anh nắm lấy một tay ông cụ, Ất Mộc Linh Lực truyền vào kinh mạch của ông ấy, ông cụ hơi mở mắt ra.

Thấy Ngô Bình, ông ấy mỉm cười nói: “Cậu là Ngô thần y sao?”

Ngô Bình: “Ông cụ Hồ, tôi là Ngô Bình”.

Ông cụ nói: “Duy Tài, hai bố con ra ngoài trước đi”.

Bình luận

Truyện đang đọc