THẦN Y TRỞ LẠI

Hoàng Thương gật đầu: “Vâng, ông ta là một thuộc hạ của tôi”.

“Bốp”.

Ngô Bình đưa tay tát cho ông Hai Hoàng đó một bạt tai, khiến ông ta bay ra xa mấy mét.

Hoàng Thương vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ vào mặt Ngô Bình và hét: “Cậu dám đánh tôi?”

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Đánh ông? Dù bây giờ tôi có giết ông thì cũng chẳng sao”.

Nghiêm Lãnh Thạch chỉ muốn đá chết Hoàng Thương cho xong, ông ta lạnh lùng nói: “Đây là thủ khoa của tỉnh Giang Nam chúng ta, đồng thời cũng là thống lĩnh thị vệ dưới trướng Đông Vương. Phải rồi, cậu Ngô được Đông Vương rất coi trọng, sẽ nhanh chóng được vào học viện quân sự của Đại Hạ để đào tạo chuyên sâu. Hoàng Thương, hãy dùng cái đầu chó của anh suy nghĩ thử, người của học viện quân sự Đại Hạ là người mà anh có thể động đến sao?”

Hoàng Thương lập tức toát mồ hôi lạnh, Nghiêm Lãnh Thạch không phải đang hù dọa ông †a, người tốt nghiệp từ học viện quân sự Đại Hạ dù cho không thành công thì cũng có thể thông qua quan hệ, có được chức thị trưởng của một địa phương một cách nhẹ nhàng. Vậy nói gì đến ông ta, ông ta chỉ là em trai của thị trưởng mà thôi.

Ông ta chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, tay chân bủn rủn, ông ta quỳ xuống đất một cái “thịch”, run rẩy nói: “Ngô thống lĩnh, xin lỗi, tiểu nhân biết sai rồi, xin thống lĩnh đại nhân tha tội”. 

Cả nhà Ngô Cường, đến cả bà cụ Ngô cũng ngớ ra, chẳng phải người đó rất uy phong sao? Sao đột nhiên lại quỳ trước Ngô Bình? Hơn nữa, tại sao họ lại gọi cậu là thống lĩnh đại nhân?

Ngô Bình lạnh lùng nói, vẻ mặt không cảm xúc: “Bảo thuộc hạ của ông tự vả một trăm cái”.

Hoàng Thương lập tức ngoảnh đầu sang hét lớn: “Có nghe thấy chưa, tự vả vào mồm đi”.

Người đó vốn đã bị đá bị thương, giờ còn phải nhịn đau tự vả miệng mình, hết lần này đến lần khác.

Ngô Bình không thèm quan tâm đến ông ta nữa, cậu quay trở lại bàn tiệc trong bộ quân phục, lần lượt kính rượu trưởng bối.

“Tiểu Bình, thống lĩnh là gì?”. Có mấy người nghe thấy họ nói chuyện nên tò mò hỏi.

Ngô Bình cười, nói: “Con quản một doanh trại thị vệ”.

Mọi người bàn tán xôn xao, ai cũng khen cậu có tương lai, đem vinh quang về cho nhà họ Ngô.

Từ Kiêu cũng có mặt, cậu ta nhìn thấy Ngô Bình mặc quân phục cực kỳ ngầu thì cũng mặt dày đòi mượn mặc vài ngày. 

Cả nhà Ngô Cường lúc nãy còn cười trên sự đau khổ của người khác, giờ biết được Ngô Bình còn mạnh hơn cả trong tưởng tượng của họ thì ai cũng câm như hến.

“Tiểu Bình, chuyện con sắp đến học viện quân sự Đại Hạ là sao thế? Sao bố lại không biết?”, Ngô Đại Hưng bụm một bên mặt, hỏi, để mọi người được nghe rõ, ông cố ý nói thật to.

Ngô Bình cười, nói: “Chuyện này vừa mới được quyết định, con thi vào đại học Thần Kinh trước, sau đó đến học viện quân sự Đại Hạ nghiên cứu thêm, cùng lúc lấy bằng quân sự và bằng văn hóa”.

Người bình thường cũng đều đã từng nghe nói về học viện quân sự Đại Hạ, biết được sức mạnh và sự thần bí của nó. Chẳng hạn những nhân vật lớn trong triều hiện tại có đến một phần ba là tốt nghiệp từ học viện quân sự Đại Hạ, trong đó bao gồm thần tướng số một hiện nay của Đại Hạ, Tô Long Tượng.

Ngô Đại Hưng tiếp tục hỏi: “Tiểu Bình, vậy sau khi tốt nghiệp học viện quân sự Đại Hạ thì có phải sẽ có thể vào quân đội làm quan không?”

Ngô Bình cười, nói: “Có thể hiểu như thế”. Không khí càng náo nhiệt hơn, vợ chồng Hàn

Chí Thành cũng được rất nhiều người vây lấy, không ngừng khen Hàn Chí Thành có mắt nhìn, tìm được một chàng rể ưu tú như thế.

Mặt khác, người kia tự tát năm mươi mấy bạt tai đã bất tỉnh, Hoàng Thương đích thân ra tay, đánh cho đủ năm mươi cái còn lại. Sau khi đánh đủ một trăm cái, ông ta cười nịnh, tiến qua, hỏi thử có cần đánh tiếp không.

Ngô Bình cũng không muốn mọi người mất vui nên đã phất tay, nói: “Các người đi đi”.

Buổi tiệc kéo dài đến mười một giờ rưỡi đêm thì khách mời mới lần lượt ra về. Ngô Bình cho người tiễn hai vợ chồng Hàn Chí Thành về nhà trước rồi cùng Hàn Băng Nghiên theo bố mẹ về nhà.

Ngô Đại Hưng uống không ít rượu, sớm đã say mềm nên Ngô Bình đỡ ông về phòng nghỉ ngơi trước.

Sau đó là thời gian cậu và Hàn Băng Nghiên được ở riêng với nhau. Lúc này Hàn Băng Nghiên thu mình trong lòng cậu như một con mèo, lòng vừa vui vừa thấy yên bình, cô nói: “Anh Bình, anh thật lợi hại, ra ngoài một chuyến thì đã là thống lĩnh”.

Ngô Bình: “Là chức quan do Đông Vương cho. anh, vốn dĩ anh chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống quân đội, ai ngờ lại thành thống lĩnh trại thị vệ”.

Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, vậy sau này anh phải đánh trận sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc