THẦN Y TRỞ LẠI

Trong dược phòng chứa không ít dữ liệu, mỗi loại dược liệu đều phải dùng công nghệ chuyên môn để tiến hành tồn trữ. Ngô Bình lấy thẻ bài ra, đưa dược, xoay người quay về.

Chờ cậu trở về, mỹ nữ đang chế tác loại dược liệu thứ hai, Ngô Bình thấy thủ pháp của cố thành thạo nên hỏi: “Mỹ nữ, sao cô ấy lại không đi luyện đan thế?”

Mỹ nữ vừa nghe thế, tức giận trừng cậu một cái: “Luyện đan? Một năm biện dược, ba năm chế dược, cậu không biết sao?”

Ngô Bình “Ồ” một tiếng: “Vậy hẳn là cô ấy bận lắm”.

Cậu đi bộ về phía trước, đi chưa được mấy bước thì Dược Lão đã đuổi theo ở đẳng sau, nói: “Tiểu Bình, vi sư phải đi ra ngoài một chuyến, lát nữa giúp ta giảng bài có được không”.  

Ngô Bình hỏi “Sư phụ, con không biết giảng bài”.

Dược Lão: “Đơn giản lắm, chỉ là nói về tính hỗ trợ lẫn nhau của thuốc. Con cho thêm vài ví dụ, luyện mấy lò đan dược, lý luận kết hợp với thực tế là bọn họ có thể hiểu rõ ngay”.

Ngô Bình chớp chớp mắt: “Sư phụ, con lấy thân phận gì để giảng bài?”

Dược Lão lấy ra một cái huy chương, dán lên trước ngực Ngô Bình, nói: “Từ giờ trở đi, con chính là giáo sư năm sao của Học viện”.

Giáo viên của Học viện, cấp cao nhất là giáo sư năm sao, dưới nữa thì có giáo sư bốn sao, ba sao. Dưới giáo sư là giảng sư, chia thành cấp một đến bảy; dưới giảng sư còn có giảng viên thực tập. Vì thế, giáo sư năm sao. có địa vị rất cao, toàn bộ Học viện không có quá mười vị giáo sư năm sao.

“Sư phụ, người đi làm chuyện gì thế?”, Ngô Bình thuận miệng hỏi một câu.

“Độc Lão mời ta uống rượu”. Dược Lão trả lời.

Ngô Bình thật sự cạn lời, uống rượu thì là chuyện quan trọng gì chứ? 

Sau đó, Ngô Bình thông qua hỏi đường, đi đến khu dạy học. Khu dạy học có bốn tầng, trong đó, tầng một dùng để giảng bài.  

Ngo Bình đi vào cửa phòng học, phát hiện đã có mấy trăm người ngồi trong phòng. Dẫu sao hôm nay cũng chính là ngày Dược Lão giảng bài, từ sáng sớm học sinh đã chạy đến. Những người đến chậm chỉ có thể đứng ở chỗ xa nhất.

Nhìn thoáng qua thời gian, còn hơn mười lăm phút nữa sẽ bắt đầu học, Ngô Bình đi đến đứng chờ ở cửa.

Không bao lâu sau, vị mỹ nữ chế dược ở trong viện vội vã đi đến. Lúc nhìn thấy Ngô Bình đứng ở cửa, còn tưởng rằng tên tạp dịch này đến đât nghe ké, nên dừng lại nói với cậu: “Tạp dịch không có tư cách để nghe giảng bài, thế nhưng ở cửa sổ có thể nghe lén được”. Nói xong, cô ấy còn có lòng tốt mà chỉ vị trí cửa sổ, nơi đó đã có vài người đứng, đều là tạp dịch.

Ngô Bình cười cười, nói: “Cảm ơn”.

Mỹ nữ gật gật đầu, đi vào. Thế nhưng bên trong đã không còn chỗ, cô ấy chỉ có thể đứng ở hàng sau cùng. Vóc dáng của cô ấy không cao lắm, từ chỗ đứng khó mà nhìn lên bục giảng được, vì thế nên đành phải đứng trên băng ghế, nhón chân lên nhìn.

Khi tất cả mọi người lấy bút viết ra, chờ Dược Lão xuất hiện. Chờ đến khi gần đến giờ, Ngô Bình đeo huy chương giáo sư năm sao dán ở trước ngực, sau đó đi vào.

Nhìn thấy một người trẻ tuổi xa lạ, cùng với huy: chương giáo sư năm sao trên ngực, tất cả mọi người đều ngơ ngác, vị này giáo sư năm sao này trẻ tuổi quá! 

Ngô Bình đi đến hướng bục giảng, khẽ gật đầu với mọi người: “Tôi là ngô Bình, là đệ tử của Dược Lão, hôm nay phụ trách giảng bài cho các bạn học”.

“Hóa ra cậu ta là đệ tử của Dược Lão!”. Tất cả mọi người mở to hai mắt, đặc biệt là những người đã từng gặp mặt Ngô Bình ở trong sân, cũng coi cậu thành học. sinh tập dịch, một đám người đều trợn tròn mắt.

Mỹ nữ đứng ở hàng phía sau trợn mắt há hốc mồm, không thể tin vào những gì mình nghe được. Trời ạ! Mình thế mà lại ra lệnh cho đệ tử của Dược Lão, một vị giáo Sư năm sao!

Ngô Bình nói ngắn gọn mấy câu: “Sư phụ nói, hôm nay tôi giảng cho mọi người về dược tính. Trước khi tôi bái sư, cũng là một luyện đan sư, có một chút hiểu biết với dược tính. Sau đó, tôi sẽ dựa theo lý giải của chính mình mà nói về dược tính một cách ngắn gọn cho mọi người..."

Bình luận

Truyện đang đọc