THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3247

Nhìn thấy bục mây đó, Ngũ Long Thiên Quân tức giận nói: “Là người của Cửu Thiên Kiếm Vực”.

Có mấy mươi người đứng trên bục mây đó, một người trong đó mặc đế bào, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó từ tốn ngồi xuống.

Sắc mặt La Thiên Tướng rất khó coi, ông ta trầm giọng: “Chu Vân Thiên, ông quá đáng lắm đấy”.

Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh người đàn ông đế bào, dáng người cao gầy, lạnh lùng nói: “La Thiên Tướng, ông không phục sao? Nếu không phục thì đánh với tôi một trận, nếu không thua thì nhường lại vị trí chưởng môn, thế nào?”

La Thiên Tướng lạnh lùng nói: “Chu Vân Thiên, tôi nể tình nghĩa đồng môn nên mới không giết ông, ông đừng không biết tốt xấu như thế”.

Người đàn ông đế bào nói: “Khẩu khí lớn đấy, đệ tử của Thương Huyền Kiếm Đế tôi cũng là người mà ông có thể giết sao?”

Người này chính là một trong năm kiếm đế lớn của Cửu Thiên Kiếm Vực – Thương Huyền Kiếm Đế, là sư tôn của Chu Vân Thiên.

Ngũ Long Thiên Quân lạnh lùng nói: “Thương Huyền Kiếm Đế, ông xem tôi là không khí à? Dọa đệ tử của tôi là hành vi tiền bối có thể làm sao?”

Thương Huyền Kiếm Đế: “Ngũ Long, một kiếm tu hạng ba như ông vẫn không có tư cách để nói chuyện với Kiếm Đế tôi”.

Những lời này là sự sỉ nhục với Ngũ Long Thiên Quân, ông ấy đứng phắt dậy: “Thương Huyền Kiếm Đế, ông tưởng tôi sợ ông sao?”

Thương Huyền Kiếm Đế cười nhạo: “Ông không sợ sao? Nếu không sợ thì có dám đỡ một kiếm của tôi không?”

Sắc mặt Ngũ Long Thiên Quân thay đổi liên tục, ông ấy đang định nói thêm gì đó thì La Thiên Tướng đã lớn tiếng nói: “Có việc thì vãn bối xin góp sức, Chu Vân Thiên, nếu ông thách đấu tôi trước thì tôi sẽ đánh với ông. Nếu ông thua thì tự sát tại chỗ; nếu tôi thua, tôi sẽ nhường lại vị trí chưởng môn của Thiên Địa Kiếm Tông”.

Hai mắt Chu Vân Thiên sáng lên, ông ta đã chờ đợi hôm nay lâu rồi, vừa rồi ông ta ra tay khiêu khích đánh bay bục mây của Thiên Địa Kiếm Tông, chỉ mong La Thiên Tướng không nhịn được mà ra tay với mình.

Quả nhiên La Thiên Tướng không kìm được tức giận, chấp nhận lời thách đấu của ông ta. Ông ta cúi người với Thương Huyền Kiếm Đế: “Sư tôn, xin cho phép đệ tử khiêu chiến với La Thiên Tướng”.

Thương Huyền Kiếm Đế biết cảnh giới của hai người ngang nhau nhưng Chu Vân Thiên đã học được Cửu Thiên Kiếm kinh từ mình, nhất định có thể đánh bại được La Thiên Tướng – chỉ mới tu luyện Thiên Địa Kiếm quyết.

Ông ta gật đầu: “Được rồi, giết La Thiên Tướng được thì con đến làm chưởng môn đời tiếp theo của Thiên Địa Kiếm Tông, sáp nhập Thiên Địa Kiếm Tông vào Cửu Thiên Kiếm Vực”.

Thấy bên này sắp đấu kiếm, tất cả các thế lực đều di chuyển sang bục mây xem trò hay.

Lúc này, một độn quang rơi xuống trước mặt hai bên, đó là một thiếu niên mười mấy tuổi, lưng đeo trường kiếm, cậu ta lạnh nhạt nói: “Ông cụ nói, nếu đã muốn đấu kiếm thì nên đến võ đài đấu kiếm”.

“Được!”

Hai người biến thành hai luồng kiếm quang rồi cùng lúc đáp lên võ đài đấu kiếm.

Hoa Nguyên Cát lo lắng: “Thái sư tôn, làm sao bây giờ? Thiên Địa Kiếm quyết của chúng ta là công pháp vương phẩm, còn Cửu Thiên Kiếm kinh là công pháp đế phẩm, cách biệt này càng về sau này càng lộ rõ hơn”.

Ngũ Long Thiên Quân khẽ thở dài: “Thiên Tướng không muốn ta chết trong tay Thương Huyền Kiếm Đế nên mới liều như thế”.

Bình luận

Truyện đang đọc