THẦN Y TRỞ LẠI

Bỗng nhiên, xung quanh Mặc Hiên trở nên tăm tối, chỉ còn lại không gian trong bán kính mười mét là có ánh sáng, xung quanh tối tăm tĩnh mịch, ông ta không nghe thấy được gì cả.

Ông ta sợ hãi, chuyện gì đây? Cùng lúc đó, Ngô Bình lại nhìn thấy tình hình xung quanh, ảnh hưởng của kết giới đối với cậu gần như đã biến mất.

Mặc Hiên hoảng sợ, ông ta nhìn Ngô Bình ở trước mặt chăm chằm, hỏi: “Cậu làm gì tôi rồi?” 

Ngô Bình bình thản nói: “Cũng chẳng có gì cả, tôi chỉ là dùng huyễn thuật, khống chế thân thể và ý thức của ông, đồng thời hoán đổi ngũ giác lục thức của tôi và ông. Vì vậy nếu kết giới Tịch Ám không ảnh hưởng đến ông, thì nó cũng sẽ không ảnh hưởng đến tôi”.

Mạc Hiên vừa sợ vừa tức, thấp giọng nói: “Thủ đoạn cậu Ngô thực lợi hại”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Sử dụng kết giới đi, tôi xem xem hiệu quả nó thế nào”.

Dứt lời, Mặc Hiên không kiểm soát được bản thân, tiếp tục sử dụng kết giới. Giây tiếp theo, màn đêm u tối vô biên bao trùm ông ta, ngũ giác lục thức của ông ta đều biến mất.

Mặc Hiên rơi vào tuyệt vọng, không biết qua bao lâu, Mặc Hiên biến mất. Lúc này ông ta đang ngồi bên cạnh Ngô Bình, trán đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, tu vi đã mất hết!

“Tu vi của tôi!” Ông ta sợ hãi, nước mắt không ngừng rơi xuống, sau đó lại cay độc nhìn Ngô Bình chằm chằm.

Ngô Bình bình thản nói: “Ông không cần trừng tôi, tôi vừa mới phế bỏ tu vi ông, bây giờ ông chỉ là một người phàm”. 

“Cậu quá ác độc!”. Mặc Hiên rống lên, ông ta chỉ hận không thể một ngụm nuốt trọn thân xác Ngô Bình!

Ngô Bình lại uống một ly bia, nói: “Nói đi, ông chỉ có một cơ hội, nếu nói dối, tôi lập tức tiễn ông đi gặp Diêm Vương”.

Trong lòng căm hận muốn điên, nhưng Mặc Hiên không thể không đối mặt với hiện thực, ông ta hít sâu một hơi, nói: “Tôi đúng là Mặc Hiên. Nhưng tổ tiên tôi không phải người hầu của vị đại năng kia”.

Ngô Bình: “Sao ông biết được tung tích Bạch Hổ Tiên Kiếm?”

Mặc Hiên: “Mấy năm trước, tôi ở thế tục gặp được một người, anh ta nói cho tôi biết một gia tộc ở thế tục là nhà họ Cừu có một bảo bối như vậy”.

Ngô Bình: “Người đó là ai?”

“Người đó là chồng của một người phụ nữ nhà họ Cừu, sau đó người phụ nữ kia tìm kiếm tình mới, anh ta bị đuổi khỏi nhà họ Cừu. Anh ta cũng là vô tình mà biết được nhà họ Cừu có bảo bối như vậy. Vì thế, tôi nghĩ cách trở thành khách quý nhà họ Cừu, âm thầm tìm kiếm tung tích món bảo bối này”.

Ngô Bình: “Với thực lực của ông, tại sao không  trực tiếp khống chế nhà họ Cừu, lấy bảo bối đi?”

Mặc Hiên: “Tôi vốn cũng có dự tính như vậy. Nhưng sau khi tôi tìm được Bạch Hổ Tiên Kiếm thì mới phát hiện ra mình căn bản không thể lại gần được kiếm này, cho nên vẫn không động đến nhà họ Cừu. Mà cậu Ngô lại thu phục được Bạch Hổ Tiên Kiếm, khiến tôi rất kinh ngạc. Nhưng như vậy cũng là chuyện tốt, bởi vì chỉ cần khống chế được công tử thì đồng nghĩa khống chế được Bạch Hổ Tiên Kiếm”.

Nói đến đây ông ta lại thở dài: “Nhưng tôi tính sai rồi, tôi không ngờ thực lực cậu lại kinh khủng đến vậy!”

“Tôi sẽ không giết ông”. Ngô Bình thản nhiên nói: “Sau khi tôi đi, tất cả ký ức của ông sẽ biến mất".

Mặc Hiên muốn cầu xin, thì bỗng nhiên không nói nên lời.

Mấy phút sau, Ngô Bình và Nghiêm Lãnh Thạch đứng dậy rời đi. Bọn họ vừa đi, toàn bộ ký ức trong đầu Mặc Hiên đã biến mất, từ nay về sau dùng thân phận người phàm sống ở Trung Châu rất lâu, trong lúc đó còn làm công ở nhà hàng Ngô Ngọc Thu mấy năm, đến lúc ông ta chết già cũng không thể biết được bản thân là ai.

Buổi tối, Ngô Bình quay về sơn trang. Qua một ngày dọn dẹp, phòng ốc bọn họ ở cũng đã ổn thỏa. Tòa nhà ba tầng chiếm diện tích rộng lớn, tầng trên cùng đều thuộc về Ngô Bình, cậu có thể luyện công và gặp khách ở trên này. Trên sân thượng tòa nhà còn trồng rất nhiều hoa cỏ, có rất nhiều loại quý hiếm.

Ngô Bình lên trên tầng thượng, phát hiện dưới giàn hoa trên tầng thượng có một con chó đen lớn đang năm đó nhìn Ngô Bình.

“Chó ở đâu ra vậy?”, Ngô Bình lẩm bẩm một câu.

Bình luận

Truyện đang đọc