THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2236

Anh Long nọ cười bảo: “Nghe bảo tên này là thiên tài của Thục Sơn kiếm phái. Anh An à, anh nên chuẩn bị việc bị Thục Sơn kiếm phái trả thù nhé”.

An Tự Tại nhẹ nhàng nói: “Đó là chuyện của tôi, không phiền anh Long nhọc lòng”.

Đối phương cười ha ha: “Anh An, nếu chúng ta đã gặp nhau, chi bằng tôi nhập bọn cùng các anh?”

An Tự Tại đáp ngay: “Cảm ơn ý tốt của anh, chúng tôi có kế hoạch riêng rồi”.

Người nọ sầm mặt, lãnh đạm nói: “Anh An làm thế là không nể mặt tôi?”

An Tự Tại nhìn đối phương: “Long Uy, là tôi không muốn nể mặt anh!”

Sự điềm tĩnh của An Tự Tại khiến Long Uy không đoán được. Lo rằng An Tự Tại có con bài chưa lật, Long Uy lập tức cười ha hả: “Nếu anh An đã không vui thì thôi vậy”.

Rồi họ quay lưng đi về hướng kia, chẳng mấy chốc đã đi rất xa.

Lúc này Ngô Bình mới ngừng ẩn thân, đoạn hỏi: “Tên Long Uy này rất kiêu ngạo, đó là người thế nào vậy?”

Trình Lý đáp: “Người của nhà họ Long của Long Thần Cốc, nên mới kiêu ngạo như vậy”.

Ngô Bình từng nghe người khác nhắc đến Long Thần Cốc. đó là một nơi rất đặc biệt ở Côn Lôn, cao thủ nhiều vô số.

An Tự Tại nói: “Tên Long Uy này rất mưu mô, có khả năng sẽ còn quay lại. Mọi người hãy cẩn thận”.

Ngô Bình nói: “Nhanh chóng ra khỏi Gobi”.

Rồi anh hỏi: “Anh An, có thể cho tôi mượn miếng da thú để xem một chút không?”

An Tự Tại gật đầu. Bây giờ anh ấy đã có thêm đôi phần tin tưởng Ngô Bình, lập tức lấy miếng da thú ra.

Ngô Bình nhìn thấy trên miếng da thú toàn là tiên văn biến dạng, hiển nhiên bọn họ đều không hiểu. Anh nhìn thêm vài lần đã biết thứ ghi trên miếng da thú hoàn toàn không phải là vị trí tiên điện, mà là một nơi có tên là “động Truyền Võ”.

Anh trả miếng da thú cho đối phương, đoạn đáp: “Tôi đọc mà không hiểu”.

An Tự Tại nói: “Tôi đã nghiên cứu nó lâu rồi mà vẫn chưa hiểu rõ. Nhưng tôi có thể chắc chắn nó có liên quan đến tiên điện Thiên Võ”.

Ngô Bình hỏi: “Sao chuột tìm báu vật vẫn không có động tĩnh gì?”

An Tự Tại bèn lấy con chuột ra. Chuột tìm báu vật cuộn mình, trông rất rã rời.

Ngô Bình vừa nhìn đã biết nó không ổn, bèn nói: “Con chuột này bệnh rồi, mau đưa cho tôi”.

An Tự Tại vội đưa chuột tìm báu vật cho Ngô Bình. Anh đút quả cho chuột ăn. Con chuột ăn xong, tinh thần đã khá lên đôi chút.

Ngô Bình đoán con chuột này không khoẻ, nên đã dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, sử dụng kim châm để trị cho nó, rồi lại cho nó uống thuốc.

Không bao lâu sau, chuột tìm báu vật đã khoẻ mạnh trở lại. Nó còn biết Ngô Bình đã cứu mình nên thân thiết với anh vô cùng.

Bị con chuột phớt lờ, An Tự Tại cũng không để bụng, đoạn hỏi: “Anh Ngô à, bước tiếp theo, chúng ta sẽ đi đâu?”

Ngô Bình sờ cái đầu nhỏ của con chuột rồi bảo: “Nhóc con, phải nhờ ngươi rồi”.

Sau khi phục hồi tinh thần, con chuột khịt mũi, lao về một hướng rồi kêu lên. Nhóm người Ngô Bình phấn khởi hẳn, lập tức đi thật nhanh theo hướng của chuột tìm báu vật.

Đi được hơn trăm dặm, chuột tìm báu vật bỗng nhảy xuống đất, rồi lại nhảy lên một tảng đá, cứ nhảy tới nhảy lui trên đó.

Bình luận

Truyện đang đọc