THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 986

“Cậu Ngô, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cậu đã trở thành nhân vật lớn thế này, quả thực rất giỏi”, ông ấy chân thành nói.

Ngô Bình cười đáp: “Sở tướng quân khách sáo rồi. Lần trước trị liệu xong ông cảm thấy thế nào?”

Sở Thiên Anh cười đáp: “Hoàn toàn bình phục rồi, không đau một chút nào nữa!”

Phương Vĩnh Thương nói: “Y thuật của cậu đúng là thiên hạ vô song, tôi và Thiên Anh đều vô cùng biết ơn cậu. Sau này nếu cậu có việc gì cần đến chúng tôi thì chỉ cần nói một tiếng, chúng tôi chắc chắn sẽ dốc toàn lực hỗ trợ”.

Mấy người họ đang nói chuyện thì đột nhiên một người đàn ông trung niên xuất hiện. Người đó có khí tức rất mạnh, là một cao thủ ở cảnh giới thứ hai của Địa Tiên. Người này mặc một chiếc áo choàng màu bạc, vóc người cao lớn vạm vỡ.

Đường Thiên Tuyệt nhanh chóng bước tới, cung kính chào hỏi: “Chào mừng chiến thần Lăng Thiên, anh tới đây đúng là vinh dự của Đường Lâu!”

Chiến thần Lăng Thiên khẽ gật đầu: “Anh Đường, nhiều năm chưa gặp lại”.

Đường Thiên Tuyệt cười đáp: “Sắp mười hai năm rồi, chiến thần vẫn phong độ như xưa”.

Chiến thần Lăng Thiên: “Anh Đường khách sáo rồi, thần tướng có việc không tới được nên tôi đại diện tới thay”.

Ngô Bình biết chiến thần Lăng Thiên tới là vì anh nên anh bước lên phía trước, chắp tay chào hỏi: “Chiến thần Lăng Thiên, hậu bối nghe danh đã lâu!”

Chiến thần Lăng Thiên quan sát đánh giá Ngô Bình một hồi, sau đó cười đáp: “Người anh em rất được thần tướng xem trọng, mong cậu nắm bắt lấy cơ hội này”.

Ngô Bình hiểu ông ấy đang ám chỉ điều gì, cười đáp: “Hậu bối sẽ suy xét cẩn thận”.

Đường Thiên Tuyệt: “Thần tướng quả thực rất có mắt nhìn. Cháu rể tôi là bậc kỳ tài. Không chỉ có y thuật vô song, hơn nữa chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã từ một người bình thường trở thành tông sư Tiên Thiên. Thành tựu như vậy trước đây chưa ai từng đạt được”.

Chiến thần Lăng Thiên: “Anh Đường mới là người có mắt nhìn, có thể tìm được cháu rể chất lượng như vậy, đúng là khiến người khác ngưỡng mộ”.

Đường Thiên Tuyệt xua tay: “Tôi làm gì có mắt nhìn gì đâu, là do cháu gái tôi Băng Vân có mắt chọn”.

Đường Băng Vân đỏ mặt, không đáp lời.

Ngô Bình cười tươi như hoa, đáp: “Xin ông nội cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ đối xử thật tốt với Băng Vân”.

Đường Thiên Tuyệt vui vẻ cười đáp: “Được được!”

Đằng sau vẫn còn những vị khách khác. Lúc này, Tiểu Vũ Hoàng đi tới nói chuyện với Ngô Bình: “Tuổi tác tôi đã cao nên mạn phép gọi cậu là cháu rể nhé”.

Người này là anh em kết nghĩa của bố Đường Băng Vân, vai vế cao hơn anh nên Ngô Bình đương nhiên không ý kiến gì. Anh nói: “Tiền bối lại khách sáo rồi, chú cứ gọi cháu là Ngô Bình là được rồi”.

Trịnh Luân gật đầu: “Việc của Đường Môn chú chỉ là người ngoài không tiện tham gia. Nhưng Băng Vân giống như cháu gái chú nên sau này nếu có việc gì cần, cứ đi tìm chú nhé. Chú không dám nói mình có địa vị ở Thiên Kinh nhưng các bằng hữu trên giang hồ cũng nể mặt chú vài phần “.

Ngô Bình nghe vậy liền hỏi: “Chú à, bên phía Vu Vương và Phong Tiên liệu có thể dùng biện pháp mềm dẻo, các bên ngồi xuống bàn bạc với nhau có được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc