Chương 544
Cương Tử lái xe đi, còn Ngô Bình thì đi vào trong tiểu khu, anh đi theo Bạch Băng từ phía xa cho tới gần khu nhà của cô ấy.
Ngô Bình trốn vào một chỗ rồi lẩm bẩm: “Đã yểm bùa rồi thì ngày nào cũng phải gia trì thêm, kiểu gì hắn cũng phải xuất hiện thôi”.
Ngô Bình kiên nhẫn chờ đợi, khoảng một tiếng sau, khi đã một giờ sáng, có một bóng đen xuất hiện dưới tầng rồi đi lên trên.
Người đó có khí tức băng lạnh và tu vi.
Ngô Bình bước ra nói: “Chờ mãi”.
Người đó giật mình rồi nhìn về phía anh.
Mặt người đó chi chít sẹo, dáng người không cao, da đen nhẻm, rõ ràng là người Đông Nam Á.
Người đó hừ nói: “Cậu dám xen vào chuyện của tôi à?”
Hắn nói tiếng Viêm Long rất ngượng ngịu, Ngô Bình phải lắng tai mới nghe rõ được.
Ngô Bình bước tới gần như một hồn ma, đứng cách hắn chừng ba mét, sau đó giơ tay b ắn ra mấy chỉ phong.
Người Đông Nam Á đó kêu lên một tiếng, sau đó đã bị điểm huyệt nên không thể cử động, hắn tỏ vẻ kinh hãi nói: “Cậu là tông sư cảnh giới Thần?”
Ngô Bình xách cổ hắn lên bằng một tay như xách một con rối, sau đó cả hai cùng đi ra bên ngoài mà không một ai phát hiện ra điều bất thường gì, chỉ thấy họ như hai người bạn đang sóng vai nhau bước đi.
Sau khi rời khỏi tiểu khu, họ đi tới một chỗ không có camera, Ngô Bình mới quệt một ít thuốc lên chóp mũi hắn.
Thuốc này có tác dụng rất tốt, thầy bùa lập tức đờ người ra.
“Anh là ai?”
Thầy bùa lẩm bẩm: “Tôi là Keown, thầy bùa người Miến Điện”.
“Ai thuê anh ra tay với Bạch Băng?”
“Một người tên là La Tử Thông, anh ta trả tôi 5 triệu”.
“Anh toàn làm việc ở Viêm Long à?”
“Không, lần này tôi đến Viêm Long là vì một thứ, nhận đơn hàng chỉ là tiện thể thôi”.
“Hả? Thứ gì thế?”
“Tìm di vật của thần linh”, Keown đáp.
“Thần linh?”
“Đúng vậy, 150 năm trước, thần linh của Đông Nam Á chúng tôi đã mất ở đây, di vật của người cũng ở nơi này”.
Ngô Bình nổi hứng nói: “Thần linh đó là người như thế nào? Tu vi cao đến đâu? Tại sao lại chết?”
“Thần linh tên là Minh Thái Tôn, tu sĩ Viêm Long, sau khi tiến vào cảnh giới Địa Tiên thì đến Nam Dương tìm đường đột phá lên cảnh giới Thiên Tiên. Người phát hiện thuật bùa chú xuất phát từ Vu đạo viễn cổ nên chuyên tâm học và trở thành thần linh”.
“Khi Minh Thái Tôn 300 tuổi thì quay về Viêm Long, không biết đã xảy ra xung đột gì với tu sĩ cảnh giới Địa Tiên Trương Huyền Nhất nên đã cả hai đã đại chiến ba ngày ba đêm trên núi Tiên Hạc. Cuối cùng thì cả hai cùng bỏ mạng, trận chiến ấy còn khiến bao nhà dân gần đó sụp đổ. Sau đó cả thần linh và Trương Huyền Nhất đều mất tích, không có xác, mà chỉ còn vết tích hỗn loạn của trận đại chiến thôi”.