THẦN Y TRỞ LẠI

 Ngô Bình: “Ừ. Đã lâu không về nhà rồi, Linh Kiều, em giúp sư tôn làm việc, anh về nhà một chuyến”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình cứ đi, em và sư tôn chắc chắn sẽ giải quyết tốt chuyện nhà họ Thương”.  

 

Anh nói đi là đi, không lâu sau đã quay về đại lục Hồng Hoang.  

 

Trên đường, anh đi một chuyến đến Thần Nông Cốc, bái kiến Liễu thần, Đào tổ, Sâm tổ, Thất Bảo Hồ Lô, Tử Đằng.  

Advertisement

 

Trước tiên là đến tìm Sâm tổ, Thái Sơ Thần Thủy này, có thể chữa trị thương thế của anh ta. Anh lấy ra một lọ Thái Sơ Thần Thủy, cười nói: “Anh Sâm, Thái Sơ Thần Thủy này, tôi tìm giúp anh rồi”.  

 

“Vậy sao? Tốt quá rồi?” Sâm tổ vui mừng: “Mau tưới vào rễ tôi đi!”  

 

Ngô Bình đổ một phần ba bình, hỏi: “Đủ chưa?”  

Advertisement

 

Gốc sâm đầu tiên trên thế gian này run rẩy cả người, nói: “Đổ thêm một nửa”.  

 

Ngô Bình lại đổ thêm nửa bình nước thần, Sâm tổ lập tức rơi vào trầm mặc, trông bộ dạng như đang hấp thụ Thái Sơ Thần Thủy mọi phương diện, khôi phục tu vi.  

 

Ngô Bình lại tìm sang Đào tổ, cười nói: “Anh Đào, anh cũng lấy chút không?”  

 

Đào tổ cười nói: “Đây là thứ tốt, cho tôi một ít đi, trong bình là đủ rồi”.  

 

Vì thế Ngô Bình đổ vào rễ, cây đào lập tức nở hoa, sau đó nhanh chóng kết quả. Chưa đến nửa canh giờ, cây đào đã mọc đầy trái, có đến hơn trăm trái.  

 

Đào tổ nói: “Cậu em, mấy trái đào này cậu hái đi”.  

 

Ngô Bình khẽ cười: “Cám ơn anh Đào”.  

 

Sau đó, anh lại đến chỗ Liễu thần, hỏi: “Dì Liễu, dì có đây không?”  

 

Liều thần cười nói: “Huyền Bình, anh quay lại từ con đường Chân Thánh sao?”  

 

Ngô Bình: “Đúng vậy, quay lạ mấy ngày rồi. Dì Liễu, Thái Sơ Thần Thủy này, tôi cũng đưa dì một ít”.  

 

Liễu thần cười nói: “Đối với tôi mà nói, nó đúng là bảo bối vô thượng”.  

 

Ngô Bình lấy ra một bình, lập tức đổ vào rễ cây liễu, lập tức, lá liễu chuyển động, tỏa ra mùi thơm kỳ lạ.  

 

“Còn không?”, Liễu thần hỏi.  

 

Ngô Bình nói: “Đương nhiên còn”.  

 

Anh lại lấy ra hai bình, lần lượt đổ vào phần rễ. Cứ như vậy, anh đổ liên tục bảy bình, Liễu thần mới nói: “Được rồi Huyền Bình”.  

 

Ngô Bình nói: “Dì Liễu, Thái Sơ Thần Thủy này tôi vẫn còn, dì cần thì cứ hỏi tôi”.  

 

Liễu thần cười nói: “Tôi bây giờ, đã khôi phục thực lực lúc thời kỳ đỉnh cao rồi”.  

 

Vừa dứt lời, cành liễu vốn khô héo trong tay Ngô Bình, sau đó lại có một cành liễu xanh tươi từ trên trời rũ xuống, có bảy chiếc lá trên đó đáng phát sáng.  

Bình luận

Truyện đang đọc