THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình thu kiếm, lạnh lùng nói: “Về báo lại cho hoàng hậu, thứ rên đảo thuộc về Thái Hoàng giáo, muốn thì tới Thái Hoàng giáo mà đòi! Cút!”

Chỉ huy sứ kia giãy giụa đứng lên, vì thương tích quá nặng, cố vài lần không thành công, cuối cùng mới được cấp dưới đỡ lên rời đi!

“Thật ra như thế cũng rất tốt. Lát nữa anh thay tôi tặng vương gia mấy viên đan dược”.

Sau khi Ngô Bình chia tay với Tân Cự Phong, cậu nhìn ra vùng biển mênh mông thì đột nhiên nhớ ra đảo Phi Tiên ở cách đó không xa, từ sau khi đưa dì nhỏ đến đảo Phi Tiên, cậu chưa qua lại đó mà chỉ nói chuyện điện thoại với dì nhỏ vài lần. Lần này vừa hay ra biển, cậu quyết định đến thăm dì nhỏ thử.

“Chị, cô Liễu, tôi phải đi thăm dì nhỏ tôi một lát”.

Cổ Thanh Liên cười, nói: “Là dì nhỏ sao? Vậy tôi nhất định phải đến thăm, có điều chẳng đem theo quà cáp gì cả, tôi phải chuẩn bị một lát”.

Liễu My cười, nói: “Trùng hợp quá, thứ mà tôi nhiều nhất lại là quà biếu”.

Ngô Bình hơi đau đầu, nói: “Không cần quà cáp, đi thôi”.

Cậu quyết định dùng đến sức mạnh của mặt nạ. Ba khuôn mặt của ba tấm mặt nạ khống chế được không gian, lời nguyền và tuyệt sát . Cậu nhắm mắt lại, không gian trong vòng mấy trăm dặm trở lại liền hiện ra trong đầu Ngô Bình, giống như bản đồ 3D vô cùng phức tạp. Cậu nhanh chóng xác định được vị trí của đảo Phi Tiên.

Lúc này, một khuôn mặt của mặt nạ rục rịch, Ngô Bình liền cảm thấy có một luồng sức mạnh huyền diệu lan khắp cơ thể, cậu đưa tay ra chấm nhẹ vào không gian, một luồng sáng màu xanh xuất hiện, ánh sáng tỏa ra hình tròn, đằng sau vòng ánh sáng là một hình tượng khác, đó là một hòn đảo xinh đẹp, đảo Phi Tiên.

Nhóm Ngô Bình băng thẳng qua vòng tròn sáng màu xanh thì đến bầu trời phía trên đảo Phi Tiên.

Liễu My vô cùng bất ngờ: “Biện pháp di chuyển này thông minh thật, nhất định là công tử đã kiểm soát được sự huyền diệu trong không gian.

Ngô Bình cười: “Mẹo vặt thôi, không đáng nhắc tới”.

Ba người họ đáp xuống ở mép ngoài đảo Phi Tiên, ở đó có một bãi cát, lúc này có mấy cô gái xinh đẹp đang vui đùa, trong đó có một người là Dương Thanh Ngâm, dì nhỏ của Ngô Bình.

Dương Thanh Ngâm cảm giác phía sau có người, cô ta vô tình liếc qua thì mọi người liền nhảy ra, hét: “Tiểu Bình, cháu đến đây làm gì?”

Cô ta chạy qua, ôm lấy Ngô Bình rồi quan sát Cổ Thanh Liên và Liêu My, sau đó cười, nói: “Một cô gái thật xinh đẹp, cháu đổi bạn gái rồi sao?”

Ngô Bình vội tằng hắng, nói: “Dì nhỏ, đây là hai người bạn của cháu, Cổ Thanh Liên và Liễu My”.

Cậu giới thiệu hai bên với nhau xong thì nói mình đến là để thăm cô ta.

Dương Thanh Ngâm mời ba người họ vào trong dù che nóng, cho các cô gái xinh đẹp mang nước và đồ ăn vặt lên.

Sau một lúc nói chuyện, Ngô Bình mới biết Dương Thanh Ngâm rất thích cuộc sống trên đảo. Cô ta còn chuyển chỉ nhánh của tập đoàn Chu Tước lên đảo cùng với một nhóm người trẻ, chịu trách nhiệm những vấn đề chủ yếu của công ty.

Ngô Bình nói: “Dì nhỏ, chỗ này cách bờ khá xa, nhân viên đi làm có thuận tiện không?”

“Có gì đâu, bên dì đã mua một chiếc máy bay, ca ngày và ca đêm mỗi ngày đều đi làm bằng máy bay, thời gian di chuyển nhiều nhất cũng chỉ hơn nửa tiếng, rất thuận tiện”.

Ngô Bình giơ ngón tay cái lên: “Bái phục”. Cậu cũng hỏi thăm tình hình của mười tám cô gái đã ở lại

trước đó, giờ họ đều đến làm việc cho công ty của Dương Thanh Ngâm, hơn nữa còn biểu tiện rất tốt.

Lúc này Dương Thanh Ngâm nói: “Dì đã nói chuyện với mẹ cháu, tuần sau chị ấy sẽ lên đảo chơi với dì vài ngày, Tiểu Bình, nếu cháu có thời gian thì cũng ở lại vài ngày đi”.

Bình luận

Truyện đang đọc