THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2122

Ngô Bình và Chu Nhược Tuyết đứng dưới cây cột điện trên hẻm nói chuyện, thi thoảng họ lại đưa mắt quan sát xung quanh. Hơn mười phút sau, có mấy tên lưu manh đi tới bao vây hai người họ.

Một tên nhìn Chu Nhược Tuyết, huýt sáo nói: “Người đẹp, về nhà anh chơi đi, anh cho ăn xúc xích”.

“Bốp!”

Chu Nhược Tuyết tát bốp vào mặt hắn. Tên lưu manh ôm mặt gào lên: “Lên cho tao!”

“Đoàng!”

Một tiếng nổ vang lên, đám người kia bị đánh bay ra xa. Ngô Bình khẽ lắc người, bay ra xa hơn trăm mét, tóm lấy một gã thanh niên tóc vàng đang lấm lét nấp trong góc quan sát.

Ngô Bình trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn, anh hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”

Tên tóc vàng lúc này đã bị doạ sợ mất mật, sao Ngô Bình có thể di chuyển nhanh như vậy chứ? Hắn lắp bắp: “Không… không nhìn gì cả”.

Chu Nhược Tuyết cũng hú hồn, sao Ngô Bình đã chạy ra đó rồi? Cô cũng vội vã chạy về phía đó. Nhìn thấy tên tóc vàng, Chu Nhược Tuyết lập tức nói: “Chính là hắn!”

Ngô Bình trầm giọng ra lệnh: “Quỳ xuống!”

Uy lực từ võ hồn của anh khiến tên tóc vàng run như cầy sấy, lập tức quỳ sụp xuống đất.

“Xưng tên đi”, anh ra lệnh.

“Nguỵ Hiền”, tên tóc vàng đáp.

Ngô Bình: “Là người của Quân Phong sao?”

Quân Phong là tổ chức đã hại chết bố Chu Nhược Tuyết, cũng là tổ chức buôn bán ma tuý cực lớn.

Tên tóc vàng lúc này thần chí đã mơ hồ, ngoan ngoãn đáp: “Đúng vậy, nhưng tôi chỉ là một ong thợ mà thôi”.

Ngô Bình: “Thành viên của Quân Phong không chỉ có ong thợ phải không?”

Nguỵ Hiền: “Nó giống như một tổ ong vậy, có ong thợ, ong chúa, ong quỷ, ong chiến binh,… Như tôi chỉ là ong thợ cấp bốn, nghe lệnh của ong thợ cấp ba”.

Ngô Bình: “Vậy cậu có thể liên lạc với ong thợ cấp ba chứ?”

Nguỵ Hiền: “Có thể liên lạc, có điều địa điểm và thời gian gặp mặt hoàn toàn phải do ong cấp ba quyết định”.

Ngô Bình: “Gọi điện đi”.

Nguỵ Hiền lấy điện thoại ra, gọi cho cấp trên của mình.

Điện thoại được nối máy, bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp: “Ong số bảy, có chuyện gì?”

Ngô Bình nhận điện thoại, miệng thốt ra một tràng âm tiết, người kia nhíu mày: “Anh nói gì?”

Thế nhưng vài giây sau, đối phương lại bị sóng âm của Ngô Bình thôi miên, Ngô Bình ra lệnh: “Bây giờ nghe theo lệnh của tôi, nói vị trí của anh, sau đó ở cửa đợi tôi đến”.

Người kia lập tức báo vị trí, Ngô Bình mặc đồ ngụy trang, lái xe chạy đến.

Khoảng cách hai nơi không xa, quãng đường chỉ chừng hai mươi phút. Chiếc xe dừng trước một khu dân cư cũ nát, ngay lối vào của một căn hộ ở tòa nhà số hai, một người đàn ông đang chờ đợi ở đó với ánh mắt đờ đẫn, chính là ong thợ cấp ba đã bị Ngô Bình thôi miên kia.

Ngô Bình hói: “Có thể liên lạc được với cấp trên anh không?”

Người này gật đầu: “Có thể”.

Bình luận

Truyện đang đọc