THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1342

Sau vài phút, tiếng cười ngừng lại, Ngô Bình khẽ nhíu mày. Tại sao không có giọng nói của Đào Như Tuyết? Đôi tai của anh rất thính, mặc dù anh không thể nhìn thấy tình hình trong phòng, anh vẫn có thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện của mọi người.

Nhưng vào lúc này, chỉ có mấy người đang nói chuyện, không có giọng nói của Đào Như Tuyết. Anh lập tức vứt bỏ điếu thuốc, bước nhanh vào phòng khách.

Vừa vào đến cửa, Tống Vân liền đi ra, cười nói: “Sư đệ này, cậu là bác sĩ, có thể giúp tôi xem một chút được không?”

Ngô Bình mặc kệ cô ta, anh xoay người đi vào phòng khách. Lúc này không hề có bóng dáng của Đào Như Tuyết trong phòng khách.

Trái tim anh chùng xuống, anh hỏi: “Như Tuyết đâu?”

Một người đàn ông trung niên đứng lên, lạnh nhạt nói: “Như Tuyết đi gặp sư đệ Mã rồi, đừng quấy rầy họ”.

Ngô Bình cười lạnh, anh đưa tay bóp chặt bả vai người đàn ông, người đó vô cùng đau đớn, liền hét lên: “Buông ra, đau quá!”

“Rắc!”

Ngô Bình càng dùng sức hơn, nói: “Nói cho tôi biết, Như Tuyết đã đi đâu!”

Người đàn ông trung niên chịu không nổi, nói: “Đi ra sân sau rồi!”

Ngô Bình nắm lấy tóc kẻ này, lạnh lùng nói: “Các người gọi Đào Như Tuyết đến đây làm gì, nói mau!”

Hai mắt anh lộ ra sát ý, người đàn ông trung niên sợ tới mức run lẩy bẩy, nói: “Không biết, sư đệ Mã gọi chúng tôi tới mà”.

Ngô Bình nhìn hai người kia, họ hoảng hốt nói: “Chúng tôi cũng không biết”.

Ngô Bình ném tên kia đi rồi đi ra đằng sau. Sau phòng khách có một cánh cửa gỗ dày nặng, bị khóa từ bên ngoài.

Anh bước tới ấn mạnh, nội lực liền tuôn ra mạnh mẽ. Một tiếng “rầm” vang lên, hai cánh cổng văng ra mấy mét, đập mạnh xuống mặt đất.

Ngô Bình bước qua cổng và nhìn thấy một con đường đá trước cổng, nó dẫn đến một sân khác.

Anh đi dọc theo con đường và nhìn thấy cổng sân, có hai người đang đứng đó. Hai người này, một người là người khổng lồ cao hơn hai mét ba, chỉ mặc một chiếc quần đùi da thú trong thời tiết lạnh giá, trên tay còn cầm theo một cây chùy răng sói. Ngay cả cây chùy cũng cao hơn hai mét, bên trên đều là gai.

Trên cơ thể người đàn ông khổng lồ toàn là cơ bắp cuồn cuộn, đôi mắt vừa to vừa hung tợn, trông giống như một con thú hoang. Bên cạnh là người đàn ông một mắt, mặc quần áo vải, con mắt tỏa ra ánh sáng hung ác.

Bàn tay của người đàn ông một mắt thon và dài, có hai thanh phi đao giấu trong lòng bàn tay, hắn có vẻ là cao thủ dùng phi đao.

Khi Ngô Bình còn cách cổng mười mét, người một mắt lạnh lùng nói: “Tiến thêm một bước thì tôi sẽ lấy mạng cậu!”

Ngô Bình dừng lại, nhìn chằm chằm người đàn ông một mắt. Tu vi của người một mắt không hề yếu, là cao thủ cảnh giới thần.

“Phi đao của anh không giết được tôi đâu”, anh lạnh nhạt nói, “Anh có thể thử xem”.

“Vút!”

Một tia sáng lạnh lẽo bay sát mặt đất, sau đó đột nhiên xéo lên trên, nhắm thẳng vào tim Ngô Bình. Một luồng sáng lạnh khác bay tới, nhắm vào khuôn mặt của anh!

Bình luận

Truyện đang đọc