THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 272

Khu Tứ Phương hay còn được gọi là huyện Tứ Phương, nơi này có diện tích rộng lớn. Mười năm trước, nhờ chính sách đổi mới nên các hộ gia đình ở đây đã giàu lên nhanh chóng. Ông nội Ngô Liên Thắng của Ngô Bình bị phá 22 ngôi nhà nên được đền bù rất nhiều.

Nhà Ngô Bình tìm đến một tiểu khu có phong cảnh rất đẹp, đó chính là nơi ở hiện tại của Ngô Liên Thắng.

Chiếc xe đi tới cổng tiểu khu thì bị bảo vệ chặn lại: “Tìm ai thế?”

Ngô Bình cười nói: “Chú ơi, tôi là Ngô Bình, đến thăm người thân tên là Ngô Liên Thắng”.

Người bảo vệ gật đầu rồi ấn vào một cái nút, một giọng nói già nua vang lên: “Có chuyện gì thế?”

Người bảo vệ: “Thưa ông, có một cậu tên là Ngô Bình muốn vào”.

“Ngô Bình?”, người kia ngân ra, nhưng không biết là ai, sau khi có người bên cạnh nhắc là con của Chấn Đông thì ông ta mới nhớ.

“Ừ, là Ngô Bình, cho họ vào”.

Người bảo vệ: “Vâng!”

Cửa mở, hai chiếc xe của Ngô Bình tiến vào bên trong.

Trương Lệ đã lâu không đến đây nên họ phải đi một vòng thì mới tìm được toà nhà ở cuối phía Đông. 22 căn nhà của nhà họ Ngô đều ở đây, ba người con trai mỗi người ba căn, Ngô Liên Thắng một căn, số còn lại thì bán hết, nghe đâu được cả chục triệu.

Vì cần có thẻ từ mới có thể đi được thang máy nên Ngô Bình đành gọi cho chú hai là Ngô Chấn Nghiệp.

Điện thoại kết nối, người kia hỏi: “Ai thế?”

Ngô Bình: “Chú hai, cháu là Ngô Bình, cả nhà cháu đang ở dưới để lên mừng thọ ông”.

Ngô Chấn Nghiệp thờ ơ ừ một tiếng rồi bảo: “Chờ đấy, tôi cho người xuống ngay”.

Thế nhưng nhà Ngô Bình phải chờ những hơn 20 phút.

Ngô Mi thấy mãi không có ai xuống thì nổi giận: “Anh, mình về đi, em không muốn lên nữa”.

Ngô Bình nói: “Đến rồi thì cứ chờ thêm chút nữa”.

Thêm 10 phút nữa mới có một người thanh niên bước ra từ thang máy. Cậu ta mới khoảng 17 tuổi mà miệng đã ngậm thuốc lá, tóc tai nhuộm đỏ rực, tai thì xỏ hai khuyên một lúc, mũi cũng bấm khuyên, trông rất cà lơ phất phơ.

Cậu ta quan sát Ngô Bình rồi hỏi: “Anh là Ngô Bình à?”

Ngô Bình khẽ gật đầu: “Ừ, cậu là Kháng Kháng hả?”

Con trai của chú tư tên là Ngô Kháng Kháng, năm nay mới 17 tuổi, sàn sàn như Ngô Mi.

Ngô Kháng Kháng ngoáy lỗ tai đáp: “Ờ, lên đê!”

Trương Lệ và Ngô Mi đứng ngay cạnh đó mà cậu ta phớt luôn, đã thế cũng không phụ xách đồ.

Ngô Bình cũng mặc nên tạm thời cất quà trên xe, anh bảo Cương Tử chờ ở dưới, còn nhà mình thì đi theo Ngô Kháng Kháng lên trên.

Vì đông con cháu nên ngày trước, Ngô Liên Thắng đã cải tạo lại một căn nhà hơn 200 mét vuông, từ cháu trai đến cháu gái đều được hai ông bà nuôi lớn, đương nhiên trừ Ngô Bình và Ngô Mi.

Trong tháng máy, Ngô Kháng Kháng tiếp tục hút thuốc nhả khói làm Ngô Mi ho sặc sụa, nhưng cậu ta vẫn mặc, đã thế còn liếc nhìn cô em họ xinh đẹp bằng ánh mắt xấu xa rồi hỏi: “Em họ tên gì nhỉ?”

Bình luận

Truyện đang đọc