THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3338

Lúc này, Ngô Ngạo Sương đang ngồi trên giường đá vận công trị thương. Giữa hai ch@n mày có một tia khí đen ẩn hiện.

Hai người vừa bước vào, cô ấy liền mở choàng mắt, trông thấy Ngô Bình.

Cô ấy vui vẻ cười hỏi: “Thằng nhóc thối, sao cậu lại tới đây?”

Ngô Bình trêu chọc: “Tới xem cô chết chưa. Thực lực yếu thì đừng có đi đánh nhau với người ta. Giờ thì hay rồi, bị đánh tàn phế luôn”.

Ngô Ngạo Sương hừ lạnh một tiếng: “Nếu thằng khốn kia không dùng độc, tôi đã lấy mạng hắn lâu rồi”.

Anh không phí lời thêm nữa, nhanh chóng đi tới chữa trị cho cô ấy.

Y thuật của anh vô cùng lợi hại. Ngô Ngạo Sương chống đỡ suốt nửa tháng vẫn không có tiến triển gì, anh chỉ mất vài phút đã chữa khỏi vết thương bị trúng độc của cô ấy.

Ngô Ngạo Sương nôn ra đờm máu đen, cảm thấy cả người khoan khoái, bật cười bảo: “Không ngờ cậu còn giỏi y thuật như vậy, sau này tôi không cần lo bị thương nữa rồi”.

Ngô Bình ngó nghiêng xung quanh một lượt: “Đây là động tiên cô bảo sao?”

Ngô Ngạo Sương gật đầu đáp: “Chúng ta đang ở tầng ngoài cùng của động tiên. Tôi không mở được tiếp nữa. Nhưng truyền thừa trong đây cực kỳ kh ủng bố. Bây giờ tôi đã khai mở được Động Thiên rồi”.

Ngô Bình liếc mắt một cái đã nhìn ra được tu vi của cô ấy: “Cảnh giới Động Thiên của cô không vững, tu hành quá gấp gáp”.

Ngô Ngạo Sương đáp trả: “Không phải cậu còn tu hành nhanh hơn tôi sao? Chắc bây giờ cậu đã là cao thủ linh hồn sơ sinh rồi nhỉ?”

Ngô Bình nghiêm nghị nói: “Chúng ta khác nhau, tôi sẽ nói chuyện này sau. Bây giờ cô dẫn tôi đi xem động tiên này đi”.

Ngô Ngạo Sương và Mộ Dung Thi Thi đưa Ngô Bình đến trước một cánh cổng màu vàng. Trên cổng có tiên quang ba màu, vừa đưa tay chạm vào đã bị một lực mạnh đẩy ra.

Ngô Ngạo Sương nói: “Tiên quang này thật bất thường. Lúc tu vi thấp, tôi còn chạm được cánh cổng này. Bây giờ thì vừa chạm tay đã bị đẩy bật ra, cả người khó chịu”.

Ngô Bình quan sát một lúc rồi bảo: “Cổng này dùng để thẩm định tư chất. Tư chất không đạt thì nó sẽ không cho cô vào. Mà đối với người có tu vi càng cao, yêu cầu của nó sẽ càng cao”.

Ngô Ngạo Sương không phục: “Tư chất của tôi không đạt? Đùa đấy à”.

Ngô Bình đáp: “Đừng vội tự phụ. Không tin thì nhìn tôi đây”.

Anh vươn tay về phía cánh cổng, tiên quang chấn động, tấn công anh. Ngô Bình là người từng luyện Tiên Kình, tiên lực của anh cũng chấn động và dễ dàng chống lại đòn tấn công của tiên quang, nhẹ nhàng ấn tay lên cổng.

Sức mạnh xuyên qua cánh cổng, chẳng mấy chốc, anh đã đoán biết được kết cấu của cổng. Lòng bàn tay anh rung lên, cánh cổng màu vàng liền chầm chậm mở ra.

Cửa hé mở, phía sau là một cung điện dưới lòng đất vô cùng tráng lệ.

Đôi mắt Ngô Ngạo Sương sáng rực lên: “Giàu to rồi!”, nói xong liền xông vào đầu tiên.

Mộ Dung Thi Thi cũng rất phấn khởi nối gót theo sau.

Ngô Bình khẽ mỉm cười, chậm rãi bước vào, sau đó quan sát cả cung điện.

Sau một lúc lùng sục bên trong, Ngô Bình đã biết được đại khái lai lịch của Động tiên này. Đây có thể là Động tiên của một vị Chân Tiên thời Đại Hạ, bị gi ết chết trong một cuộc tranh đấu của hoàng thất Đại Hạ.

Ngô Bình chẳng có hứng thú gì với những món đồ do người đó để lại. Anh đang định rời đi thì chuột tìm báu vật đột nhiên nhảy ra rồi kêu chít chít.

Khẽ giật mình, Ngô Bình hỏi: “Có bảo vật à?”

Bình luận

Truyện đang đọc