THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 294

Câu hỏi này làm Ngô Bình ngẩn ra. Trên đời có thần tiên hay không ư? Anh không biết nữa, nhưng Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết mà anh tu luyện chia thành bốn cảnh giới lớn là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Trong đó, cảnh giới Huyền gọi là nhân tiên, cảnh giới Địa gọi là địa tiên. Thế có được tính là thần tiên không?

Suy nghĩ một hồi, anh mới nói: “Có một số người sở hữu tu vi đủ cao, đi lại không có bóng, có thể giết người bằng ý niệm, gọi họ là thần tiên cũng không sai”.

Đường Thời Lộc nhìn anh: “Vậy nếu một ai đó có thể nhìn thấy hoàn cảnh tương lai của tôi trong mấy mươi năm sau, có được xem là thần tiên không?”

Trầm ngâm giây lát, Ngô Bình trả lời: “Chuyện này cũng không khó mà, Nhiếp Sơn Hà của Cảng Thành cũng làm được đấy”.

Đường Thời Lộc lắc đầu: “Không đâu! Người đó đã nói với tôi về các bước ngoặt vào năm hai mươi bảy tuổi, ba mươi chín tuổi, và năm mươi hai tuổi. Lần nào cũng chuẩn vô cùng. Nếu tôi không làm theo chỉ điểm của người đó thì nhà họ Đường đã chẳng được như hôm nay rồi”.

Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Ông Đường à, nếu ông muốn tôi giúp được ông thì tốt nhất nên nói sự thật cho tôi biết, đừng nên giấu giếm. Vì tôi nhìn ra ông đang gặp phải rắc rối to đấy”.

Đường Thời Lộc thở dài: “Bây giờ tôi không biết làm sao và đang sợ lắm!”

Ngừng lại một chút, ông ta bèn nói rõ tiền căn hậu quả của chuyện này cho Ngô Bình nghe.

Khoảng sáu mươi năm trước, Đường Thời Lộc chỉ mới đôi mươi, phong độ ngời ngời. Ông ta xuất thân từ một làng quê nhỏ, không có văn hoá, không có chỗ dựa, chỉ có lòng nhiệt huyết, dám nghĩ dám làm.

Mới đầu Đường Thời Lộc làm việc ở một nhà xưởng, lương rất thấp, còn thường bị quản đốc ức hiếp, chịu nhiều uất ức.

Một ngày nọ, sau khi tan ca, Đường Thời Lộc đang đi dạo ở công viên thì gặp được một người trung niên. Người này mặc áo Tôn Trung Sơn, tướng mạo nho nhã, vô cùng hiền hoà, chủ động chào Đường Thời Lộc.

Cả hai mới trò chuyện được một lúc thì Đường Thời Lộc đã cảm thấy đối phương vô cùng uyên bác, dường gì cái gì cũng biết cả. Điều này làm ông ta cảm thấy rất hâm mộ. Nói được một hồi, người trung niên ấy bỗng dưng nghiêm mặt, bảo rằng: “Cậu trai à, gặp được nhau là cái duyên, tôi sẽ giúp cậu giàu lên!”

Đường Thời Lộc rất đỗi ngạc nhiên: “Giúp tôi làm giàu ư?”

Người trung niên đáp: “Đúng vậy! Tiếp theo đây, cậu phải nghe theo sự sắp xếp của tôi. Tôi đảm bảo cậu sẽ phất lên như diều gặp gió!”

Đường Thời Lộc nửa tin nửa ngờ, hôm sau thôi việc, bắt đầu kinh doanh với hai trăm tệ. Người trung niên ấy đưa Đường Thời Lộc lên núi về quê, thu mua đồ cổ khắp dân gian.

Lúc ấy dân gian có rất nhiều đồ tốt, mà giá cả lại rẻ. Đường Thời Lộc chỉ dùng hai trăm tệ mà đã mua được hơn ba trăm món cổ vật. Vào khoảng thời gian ấy, người trung niên đã dạy ông ta rất nhiều cách giám định đồ cổ.

Ông ta vốn thông minh nên học rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có hiểu biết độc đáo của riêng mình. Những món đồ cổ đã thu mua đều được người trung niên bán cho Cảng Thành thông qua con đường đặc biệt.

Món đồ có giá trị một trăm tệ, sang tay một cái đã bán được mười nghìn tệ. Mà bấy giờ, lương một năm của công nhân chỉ có vài trăm tệ. Mười nghìn tệ chắc chắn là một khoản rất to.

Bình luận

Truyện đang đọc