THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3371

Trong lúc đi dạo phố, Ngô Bình đột nhiên nghĩ đến khu vui chơi trẻ em của Trần Hiểu Đồng, anh cũng không biết giờ cô ấy sống thế nào. Nghĩ đến đây, anh bảo Lý Hoằng Đào quay về trước rồi vội vã đến khu vui chơi trẻ em.

Khu vui chơi trẻ em do Trần Hiểu Đồng thành lập, thu nhận những đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi. Ngô Bình cũng đã nhiều lần chữa bệnh cho các em nhỏ ở đây để các em có được cuộc sống như những đứa trẻ bình thường.

Khi anh đến khu vui chơi trẻ em, cảnh tượng bên dưới khiến mặt anh biến sắc. Sau đó, anh nổi cơn thịnh nộ đến nỗi tóc tai dựng đứng cả lên.

Ngô Bình nhìn thấy một dấu tay khổng lồ in lên nơi trước đây từng là khu vui chơi trẻ em. Bên dưới toàn là đất đá nát vụn, mặt đất trồi sụt không đều, tất cả các công trình xung quanh cũng bị sập.

Không cần đoán cũng biết, có một tu sĩ trong lúc sử dụng bàn tay pháp lực đã vô ý đánh vào nơi này, khiến cho toàn bộ khu vui chơi trẻ em khi xưa biến thành cát bụi!

Những đứa trẻ ở đây ngây thơ biết bao, cô gái tốt bụng Trần Hiểu Đồng cũng thật bất hạnh biết bao! Thật đáng chết!

“Lảng vảng ở đây làm gì?” Đột nhiên có người bay tới, mắng hỏi Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn đối phương, lạnh lùng nói: “Đi ngang qua”.

Người đàn ông chỉ vào hình bàn tay bên dưới và nói: “Dấu bàn tay này là do Âu Dương Thường, niềm kiêu hãnh của Nam Việt chúng ta để lại. Nơi này hiện đã được địa phương chỉ định là di tích trọng điểm cần bảo vệ. Âu Dương Thường nhất định sẽ là một nhân vật vĩ đại trong tương lai. Dấu tay này trong tương lai nhất định sẽ rất có ý nghĩa”.

Ngô Bình: “Âu Dương Thường này là ai?”

Người đàn ông cười nói: “Không biết cậu Âu Dương sao? Cậu Âu Dương là thiên tài của dòng họ Âu Dương. Còn dòng họ Âu Dương hiện tại là đệ nhất gia tộc tu luyện ở Nam Việt”.

Ngô Bình: “Lúc hắn in dấu tay này lên, ở khu vui chơi trẻ em bên dưới còn ai sống sót không?”

Người kia đáp: “Lúc đó, bọn trẻ đã ra ngoài chơi, chỉ còn lại một số người sức khỏe yếu và một số y tá. Tuy nhiên, rất nhiều người đã thiệt mạng. Sau khi đếm lại, có vẻ như có mười chín người lớn và hai mươi ba đứa trẻ. Nhưng nếu có thể chết dưới tay cậu Âu Dương thì cũng là một vinh hạnh”.

Ngô Bình vặn lại: “Thật sao? Vậy tôi đánh chết anh thì liệu anh có thấy vinh hạnh không?”

Người kia nhíu mày, tu vi của anh ta cũng không yếu, là Địa Tiên cảnh giới Thần Hóa. Anh ta lạnh lùng nói: “Cậu dám nói chuyện như vậy với tôi?”

“Đoàng!”

Ngô Bình xuất quyền, sấm sét cuồn cuộn đánh cho người kia bay ra xa. Anh ta rơi xuống rồi thổ huyết..

Vẻ mặt của người đàn ông lập tức thay đổi, anh ta cầu xin: “Đừng giết tôi!”

Ngô Bình: “Âu Dương Thường đang ở đâu?”

Người đàn ông đáp: “Tôi sẽ nói, cậu Âu Dương hiện tại đang đi thăm phủ Thái thú để bàn bạc chuyện quan trọng!”

Ngô Bình phớt lờ anh ta, thả thần niệm ra tìm kiếm vị trí của Trần Hiểu Đồng. Nếu bọn trẻ ra ngoài, có lẽ cô ấy sẽ đi theo, vì vậy cô ấy có cơ may sống sót..

Ngay sau đó, anh phát hiện ra vị trí của Trần Hiểu Đồng.

Trong một căn nhà bỏ hoang, Trần Hiểu Đồng và lũ trẻ đang ăn cơm. Thức ăn tuy đơn giản nhưng vẫn khá phong phú. Có điều, lũ trẻ ăn mặc rách rưới, hình như lâu lắm rồi chúng chưa thay quần áo mới.

Ngô Bình bất ngờ đáp xuống khiến Trần Hiểu Đồng sững sờ khi nhìn thấy anh. Gặp được anh, cô đột nhiên bật khóc.

Ngô Bình khẽ thở dài, đi tới ôm cô: “Không sao rồi”.

Trần Hiều Đồng nép vào lòng anh và khóc rất lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc