THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 437

“Hỗn xược! Sao cậu dám vô lễ với các ông chủ như vậy?”, người đàn ông trung niên ban nãy nổi điên, lao ra bên ngoài gọi: “Người đâu, bắt cậu ta lại, đưa lên đồn cảnh sát!”

Ngô Bình nhìn chằm chằm người đàn ông kia bằng đôi mắt sắc lạnh. Anh dùng thần ý tấn công vào ý thức của ông ta. Ông ta đột nhiên kêu “ối” một tiếng rồi sợ hãi ngồi bệt xuống đất. Tim ông ta đập như trống trận, sợ hãi như vừa bị một con mãnh hổ vồ lấy, khiến ông ta hồn bay phách lạc!

Bốn gã đàn ông lực lưỡng lao tới, định ấn vai Ngô Bình xuống nhưng Ngô Bình đã lấy ra thẻ điều tra viên của Cục Bảo an Quốc gia, lạnh lùng nói: “Mở mắt chó của các người ra mà nhìn cho kỹ!”

Mấy người kia nhìn tấm thẻ, vô cùng kinh ngạc, vội vã lùi lại phía sau, sau đó nhìn về phía Hoắc Đông Nguyên.

Hoắc Đông Nguyên cau mày, hỏi: “Cậu là người của Cục Bảo an Quốc gia sao? Cấp trên của cậu là ai?”

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Cấp trên của tôi, ông không có tư cách được biết”.

Hoắc Đông Nguyên tức đến mức run lên. Thân là chủ tịch tỉnh, biết bao người khúm núm trước ông ta. Vậy mà Ngô Bình lại nói năng xấc xược, không coi ông ta ra gì, đúng là kiểu người ông ta chưa từng gặp.

Ngô Bình nhìn ông ta, nói: “Tập đoàn Đường Thị mỗi năm có doanh số mấy trăm tỷ tệ, cũng đóng thuế hàng chục tỷ. Vậy mà địa vị của tập đoàn Đường Thị lại không bằng đám người Đông Doanh này sao?”

Nói đến đây, anh quay sang Đường Minh Huy nói: “Chú à, cháu có quan hệ rất tốt với lãnh đạo tỉnh K. Cháu thấy hay là chú chuyển dần sản nghiệp sang tỉnh K”.

Đường Minh Huy là người thông minh, lập tức nói: “Hả? Vậy sao? Cháu là bạn với lãnh đạo tỉnh đó sao?”

“Vâng. Lãnh đạo tỉnh cứ nhờ cháu kéo vài doanh nghiệp lớn về đó phát triển, cháu thấy doanh nghiệp nhà họ Đường rất thích hợp. Nhà họ Đường đầu tư hơn trăm tỷ vào thị trấn phỉ thúy, vài chục tỷ vào trung tâm giám định văn vật, lại thêm cả vịnh Bạch Long. Vậy là tổng số vốn đầu tư đã lên tới hơn hai trăm tỷ. Cháu thấy những dự án này hoàn toàn có thể kéo sang tỉnh K”.

Hoắc Đông Nguyên mặt càng khó coi hơn nữa. Nếu nhà họ Đường đi khỏi tỉnh này thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn đám người Đông Doanh kia rút vốn. Bởi vì đằng sau nhà họ Đường là rất nhiều thương nhân, chỉ cần nhà họ Đường có biến là những doanh nhân kia cũng sẽ theo ngay. Vậy thì mặt bằng đầu tư chung của cả tỉnh sẽ thiệt hại vô cùng lớn.

Hoắc Đông Nguyên lúc này có vô số suy nghĩ trong đầu. Sau cùng, ông ta nói: “Ông chủ Đường hiểu lầm rồi, tôi không hề có ác ý gì với nhà họ Đường. Tôi chỉ cảm thấy nếu mọi người đều có thể có lợi ích thì chẳng phải là tốt hơn sao?”

Ngô Bình: “Tôi đã nói rồi, vịnh Bạch Long đã không còn nghĩa lý gì với đám người Đông Doanh này nữa”.

Ông già người Đông Doanh ban nãy khom lưng nói với Hoắc Đông Nguyên: “Chủ tịch Hoắc, cậu ta nói không sai. Vịnh Bạch Long giờ đã không còn quan trọng với chúng tôi nữa. Chúng tôi xin cáo từ!”

Đám người này nói đi là đi ngay. Chỉ trong nháy mắt đã không còn lại một ai. Phòng khách lúc này trở nên vô cùng trống trải. Hoắc Đông Nguyên và thư ký ban nãy bốn mắt nhìn nhau.

Hoắc Đông Nguyên hỏi Ngô Bình: “Cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

Ngô Bình cười lạnh đáp: “Việc quốc gia cơ mật tôi không thể tiết lộ!”

Dừng lại một chút, anh nói: “Ngoài ra, nếu không phải tôi đến kịp lúc thì ông đã phạm phải tội phản bội tổ quốc!”

Hoắc Đông Nguyên mặt biến sắc: “Cậu nói gì vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc