THẦN Y TRỞ LẠI

Trong vòng sáng có hàng triệu triệu phù văn, mỗi cái đều nặng như một ngọn núi. Chúng không ngừng bay tới khiến Ngô Bình cảm thấy hơi khó chịu. Thế nhưng anh vẫn tiếp tục đi về phía trước. Đồng thời, anh giải phóng một chút khí tức của Thiên Thánh.  

 

Trong cơ thể anh đã hấp thụ dòng máu Thiên Thánh của Doanh Hoàng, thêm việc anh là Thánh Hoàng nên bắt chước rất giống. Khí tức này vừa được giải phóng là ánh sáng kia lập tức dịu đi một chút. Sau đó "ruỳnh" một cái cánh cửa mở ra. Từ bên trong, hai con rối mặc giáp vàng cao to bước ra. Con bên trái trầm giọng nói: "Cung nghênh truyền nhân của Thiên Thánh!"  

 

Ngô Bình chỉ "ừm" một tiếng chứ không hỏi nhiều. Sau đó anh gọi Đường Tử Di tới, đi thẳng vào trong. Hai con rối kia không hề ngăn họ lại.  

 

Đằng sau cánh cửa là một không gian vô cùng rộng lớn, hơn nữa không có khí tức của Hỗn Mang. Người bước vào bên trong lập tức cảm nhận được áp lực kinh hoàng. Mặc dù không bằng ánh sáng từ gương thần ban nãy nhưng những tu sĩ có tu vi tầm thường thì không thể nào chịu nổi.  

Advertisement

 

Đến Đường Tử Di tu vi không tồi nhưng lúc này cũng đứng không vững. Đến khi Ngô Bình nắm tay cô, giúp cô chịu một phần áp lực thì mới đỡ hơn.  

 

Cô kinh ngạc hỏi: "Đây là nơi nào vậy, áp lực lớn quá!"  

Advertisement

 

Ngô Bình nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn lên không trung.  

 

Trên trời là một vầng thái dương khổng lồ đang chiếu sáng vạn vật. Ánh sáng toả ra từ nó cực nóng, tóc Ngô Bình nhanh chóng bị nó nướng cháy xèo xèo, làn da của anh cũng không chịu đựng nổi mà chuyển sang màu đen, một lớp da chết khô nẻ tróc ra.  

 

Anh liền hoá thành một người khổng lồ cao hàng trăm mét để che chắn cho Đường Tử Di. Nhưng như vậy thì diện tích tiếp xúc của anh với ánh nắng này cũng lớn hơn, khiến anh cảm thấy khó mà chống đỡ nổi.  

 

Anh tiếp tục quan sát mặt trời này thì phát hiện đằng sau nó có một vết nứt. Mặt trời này kỳ thực là tập hợp của các trùm tia sáng bắn ra từ vết nứt.  

 

Ngô Bình chợt cảm thấy bên trong lõi vũ trụ của mình, những nguồn năng lượng đến từ vũ trụ chính bỗng như gặp phải kích thích mà sôi sục lên. Mặt trời này ngoài việc đốt cháy làn da của anh thì còn đi vào trong cơ thể anh, sau đó bị tiểu vũ trụ hấp thụ.  

 

Anh nhoẻn miệng cười, nói với Đường Tử Di: "Tử Di, đây là mặt trời đến từ vũ trụ chính, có điều nó đã bị tiêu hao mất mấy chục nghìn lần năng lượng. Nhưng cho dù là vậy thì nó vẫn vô cùng quý giá!"  

 

Đường Tử Di: "Là mặt trời của vũ trụ chính sao?"  

 

Da của Ngô Bình nhanh chóng được tái tạo. Anh tiếp tục bảo vệ Đường Tử Di, hai người họ tiến về phía trước. Đi được một lúc, trước mặt họ xuất hiện một số thực vật, trong đó có một số là dược liệu.  

 

Những cây này rất cao, tương tự như những cây anh tìm thấy trên đảo Hỗn Mang.  

 

Khi đi qua một khu rừng trúc, ánh sáng mặt trời bị che khuất, Ngô Bình trở lại kích thước con người bình thường. Sau đó anh chặt một đoạn tre dài khoảng hai mét, dày bằng cánh tay trẻ em.  Anh múa võ bằng cây tre và đập nó xuống đất khiến mặt đất rung chuyển, sinh ra một lực hủy diệt cực lớn.  

 

Đường Tử Di: "Huyền Bình, đây là nơi nào?"  

 

Ngô Bình: "Hẳn là nơi ở của Thiên Đế".  

 

“Thiên Đế?” Đường Tử Di hai mắt sáng lấp lánh: “Vậy nhất định sẽ có bảo vật lưu lại đây”.  

 

“Không biết nữa, cứ đi về phía trước đã”.  

 

Lúc này, anh phát hiện dưới đất mọc lên rất nhiều măng. Anh lập tức đào một đoạn, cắn thử một miếng thì phát hiện măng này chứa năng lượng mạnh mẽ từ vũ trụ chính.  

Bình luận

Truyện đang đọc