THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình suy nghĩ, anh có quan hệ rất sâu đến núi Nguyên Thủy, bản thân cũng thật sự đã học được truyền thừa của Nguyên Thủy Đạo Tôn, lập tức gật đầu: “Tiểu đệ nguyện ý”.

Giang Đạo Sinh cười to ha ha: “Thế thì thật tốt. Tiểu sư đệ, cậu không biết đó thôi, sư tôn luôn khen cậu không dứt đớ”.

Ngô Bình: “Sư huynh, sư tôn ông ấy sao lại tìm đệ lúc này?”

Giang Đạo Sinh: “Sư tôn đã chú ý đến cậu từ sớm, cũng đã nhắc tới cậu với vài vị sư huynh đệ. Chỉ là, lúc ấy thời cơ chưa chín muồi, hơn nữa, cậu vẫn luôn bế quan, cho nên đến bây giờ, mới lệnh cho ta đi hỏi ý kiến của cậu”.

Ngô Bình: “Sư huynh, huynh có nghe đến lời đồn Thiên Giới sẽ trở lại không?”

Giang Đạo Sinh gật đầu: “Đây không phải là tin đồn, mà là sự thật. Theo. như sư tôn suy tính, thiên lý, Đại Tiên Giới, cũng chính là Thiên Giới ban đầu sẽ tái hiện lại. Đến lúc đó, biến giới hiện tại của Tiên Giới và Hỗn Độn Giới đều sẽ biến mất”.

“Núi Nguyên Thủy sẽ xử lý như thế nào?”, anh hỏi.

Giang Đạo Sinh: “Núi Nguyên Thủy thuộc về thế lực lớn, dấu sao cũng có cường giả Hỗn Độn tọa trấn. Nhưng những thế lực nhỏ kia thì khó nói, bọn họ có thể sẽ gia nhập vào các thế lực lớn, cũng có thể là bị dị tộc tiêu diệt”.

Nói xong, hắn vung tay lên, trên không trung lập tức xuất hiện một bản đồ sông núi lập thể. Ngay sau đó, hắn chụm năm ngón tay lại, lúc này, bản đồ nhanh chóng thu nhỏ lại, núi sông trong đó cũng thu nhỏ theo, cuối cùng biến thành một cái thiên thể hình bầu dục cực lớn, bên trong có trời trăng sao, có vô số ngân hà tinh hệ và một hình cầu rất lớn ở chính giữa.

Giang Đạo Sinh chỉ vào hình cầu, nói: “Đây là bản đồ bên ngoài của toàn bộ Thiên Giới, Tiên Giới nguyên thủy ở chỗ này”.

Hắn duỗi năm ngón tay ra, bản đồ phóng to, hình cầu lấp đầy toàn bộ đại điện, khu vực có diện tích bằng bàn tay trẻ con đang phát sáng.

“Đây là Tiên Giới nguyên thủy?”. Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, ở trong ấn tượng của anh, Tiên Giới nguyên thủy rộng lớn bát ngát, không nghĩ đến, nó chỉ chiếm một phần chục triệu của toàn bộ diện tích Thiên Giới!

Giang Đạo Sinh gật đầu: “Đúng vậy, Thiên Giới cực lớn. Cho nên, lúc trước khi sư tôn và những người khác thành lập Tiên Giới, chỉ chiếm được một khu vực nhỏ. Kết giới của Tiên Giới, ngăn cách với thế giới bên ngoài, nên người tỏng kết giới mới có thể bình an mà sinh sống qua rất nhiều thế hệ”.

“Vậy lý do vì sao mà kết giới biến mất?”, Ngô Bình hỏi ra thắc mắc ở trong lòng của mình.

“Là bởi vì, Hỗn Độn Hoàng đã thức tỉnh, hoàng tộc Hỗn Độn không có phép kết giới tồn tại”.

Ngô Bình: “Đến lúc đó, Thập Đại Tiên Giới đều sẽ lâm vào cảnh hỗn loạn”.

“Đây cũng là chuyện không thể tránh được. Nhưng chuyện này đối với tu sĩ Nhân Tộc mà nói chưa chắc đã hoàn toàn là chuyện xấu, Nhân Tộc lại tụ họp lại một lần nữa, hình thành thế lực mạnh mẽ đối kháng lại. Cũng chỉ có thể lực Nhân Tộc cường đại, mới có thể đối kháng lại sinh vật ở Hỗn Độn”.

“Đệ nghe Thiên Thượng Cửu của Thiên gia nói, Thiên gia chuẩn bị thành lập Thiên Đình, chuyện này sư huynh có biết không?”

Giang Đạo Sinh cười lạnh: “Đấy là si tâm vọng tưởng, Thiên Đình đại biểu có quyền lực tối cao của Thiên Giới, Thiên gia không thể nào làm được!”

Hai người nói chuyện một hồi, Giang Đạo Sinh đã đưa Ngô Bình đến Ngọc Kinh Tiên Cung ở Hỗn Độn Giới. Dọc theo đường đi, Ngô Bình chỉ cảm thấy khung cảnh xung quanh biến hóa, chỉ mất có vài phút, hai người đã đi đến trước Ngọc Kinh Tiên Cung, đây là một cung điện cao ngàn trượng, lớn đến mức kinh ngạc.

Ngọc Kinh Tiên Cung được xây dựng trên núi Bạch Ngọc Tiên, núi Bạch Ngọc Tiên này lơ lửng bên trên bầu trời, bên trên tiên khí lượn lờ, diện tích cực lớn. Trên núi có rất nhiều cung điện được xây dựng, liếc mắt một cái, là có thể thấy ít nhất cũng mấy vạn tòa.

Giang Đạo Sinh cười nói: “Tiểu sư đệ, mỗi một cung điện, bên trong đều sẽ có tiên sư truyền thụ đệ tử. Sư tôn ở trong cung điện này”.

Ngoài điện có hai tiên đồng, mỗi người cao đến hai trăm trượng, một trái một phải canh giữ cửa điện. Ngô Bình biết, tu vi càng cao thâm, thì chân thân sẽ càng cao lớn.

Vì thế, Giang Đạo Sinh nhìn thoáng qua, hóa thành người khổng lồ cao. năm trăm trượng. Ngô Bình vừa thấy thế, cũng biến ra chân thân của mình,. Cấm Ky Thần Anh của anh, cao hai mươi tám vạn trượng, khổ người đương nhiên cũng không nhỏ, cho nên cũng hóa thành một người khổng lồ năm trăm trượng đi vào trong điện cùng Giang Đạo Sinh.

Giang Đạo Sinh âm thầm gật đầu, hắn biết nếu tu vi không đủ, thì không có cách nào chống đỡ được cơ thể cao năm trăm trượng, vị tiểu sư đệ này có tu vi rất thâm sâu!

Bên trong đại điện, có một thanh niên cao chừng ngàn trượng, mi mục thanh tú, đang ngồi xếp bằng câu cá ở bên hồ, trong hồ có một đám cá bơi lội tung tăng, nhưng lại không có một con nào cắn câu. Bên cạnh người thanh niên, có một cái bàn nhỏ, bên trên có ấm chén uống trà, một người tiên đồng đang pha trà cho người đó.

Thanh niên vừa thấy Ngô Bình đi vào, thì cười vẫy tay với anh, nói: “Nhóc con, lại đây ngồi”.

Giang Đạo Sinh thi lễ với người thanh niên: “Sư tôn, con đưa tiểu sư đến đây”.

Ngô Bình khom người lạy một lạy, rồi ngồi kế bên người thanh niên, sau đó tò mò đánh giá người kia. Người trẻ tuổi này chính là Nguyên Thủy Đạo Tôn sao?

Nguyên Thủy Đạo Tôn cũng đánh giá anh, sau đó đột nhiên ôm vai của anh, nói: “Chúng ta nhìn cũng trạc tuổi nhau, nên kết bái anh em mới đúng. Đồng nhi, ngươi đi chuẩn bị hương nến đi, ta muốn kết nghĩa kim lan với cậu ta”.

Ngô Bình ngơ ngác, không phải là nhận đồ đệ sao? Sao lại thành kết bái anh em với mình rồi?

Giang Đạo Sinh cười khổ, vội vàng nói: “Sư tôn à, con cũng đã gọi một tiếng tiểu sư đệ rồi, lão nhân gia người cũng đừng đổi đến đổi lui. Hơn nữa, đột nhiên người lại thêm một tiểu sư thúc cho các đệ tử, chuyện này cũng không thích hợp lắm đâu”.

Người thanh niên kia gãi mặt, nói: “Đúng là có hơi không thích hợp, mấy đứa cũng đã lớn tuổi rồi”.

Sau đó, người thanh niên kia nhìn về phía Ngô Bình, cười toe toét, nói: “Vậy cậu bái ta làm thầy?”

Ngô Bình đứng dậy, quỳ xuống bái: “Đệ tử Lý Huyền Bắc xin bái kiến sư tôn!”

Người thanh niên mỉm cười nhận ba bái của anh, nói: “Được, sau này cậu chính là đệ tử thứ bảy của ta. Đến đây, ngồi kế bên sư tôn, ta có chuyện muốn nói với cậu”.

Ngô Bình lại ngồi xuống, anh nhìn về phía hồ nước, phát hiện bên trong có mấy con cá vàng nhìn vô cùng đẹp, lập tức duỗi tay lấy một ít thức ăn ném xuống ao cá.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình luận

Truyện đang đọc