THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 855

Ngô Bình liền bước tới, truyền chân khí vào tay rồi dùng tay vỗ lên người cô nhằm giúp cô nhanh hồi phục, đồng thời giúp cô đả thông kinh mạch.

Sau khi vỗ một hồi, Ngô Bình lấy ra viên Tử Vi Luyện Hình Đan cuối cùng, nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của Chu Thanh Nghiên.

Chu Thanh Nghiên tròn mắt: “Cái gì vậy?”

Ngô Bình cười đáp: “Kẹo đấy, ăn đi”.

Chu Thanh Nghiên không nghi ngờ gì mà nuốt luôn. Chỉ một lát sau, một luồng khí ấm nóng di chuyển trong cơ thể khiến cô cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Ngô Bình tiếp tục vỗ lên người cô. Do dồn sức vận công nên trên đỉnh đầu anh bốc lên một luồng khí màu tím mảnh cỡ bằng cái bút chì và cao chừng một tấc. Ở đoạn trên cùng của nó là ba làn khói màu tím nhạt, đây chính là Tam Hoa Tụ Đỉnh trong truyền thuyết!

Tam Hoa ở đây chỉ tinh, khí, thần! Mà Tam Hoa Tụ Đỉnh chính là trạng thái mà cả ba thứ này đạt đến mức độ viên mãn. Những người có Tam Hoa Tụ Đỉnh chỉ cách cảnh giới nhân tiên một bước nữa mà thôi.

Trên thế gian có rất nhiều cao thủ Tiên Thiên, nhưng những người thực sự có Tam Hoa Tụ Đỉnh thì cực kỳ ít. Đạt đến giới hạn này nghĩa là cái gốc đã vững, có thể trở thành Nhân Tiên bất cứ lúc nào!

Đương nhiên, giờ Tam Hoa của Ngô Bình vẫn còn rất nhạt, đợi đến khi Tam Hoa hiện rõ thì cũng là lúc anh vượt cảnh giới lần nữa để lên Nhân Tiên.

Ngô Bình vỗ thêm hơn nửa tiếng nữa thì Chu Thanh Nghiên đã ngủ mất. Dược lực trong cơ thể cô đã tản ra toàn cơ thể.

Ngô Bình thu tay lại, ngồi bên cạnh điều hoà khí huyết. Nửa tiếng sau anh lại gọi cô dậy tiếp tục luyện Đoàn Thể Thuật. Chu Thanh Nghiên dù rất muốn đi ngủ nhưng cũng miễn cưỡng bò dậy luyện tiếp.

Tử Vi Luyện Hình Đan có hiệu quả vô cùng rõ rệt. Những động tác trước đó cô chưa tập được thì giờ đã dễ dàng tập được! Cho nên, dưới sự hướng dẫn của Ngô Bình, trước khi trời tối Chu Thanh Nghiên đã luyện được tất cả hai mươi tư thế của Đoàn Thể Thuật!

Ngô Bình bảo cô nghỉ ngơi một lát, sau đó thuận miệng hỏi: “Thanh Nghiên, bố em tối nay có thời gian không?”

Chu Thanh Nghiên cười đáp: “Để em hỏi xem”, nói rồi lấy điện thoại gọi cho bố.

Chu Truyền Võ giờ là phó chủ tịch Thạch Thành, ngày bận trăm công nghìn việc. Đặc biệt là ông ấy mới nhậm chức nên càng nhiều việc hơn, đến nỗi mỗi ngày chỉ được ngủ bốn năm tiếng mà thôi, thời gian còn lại thì đều ở văn phòng.

Không thể không công nhận, Chu Truyền Võ là một phó chủ tịch vô cùng kính nghiệp, làm việc chăm chỉ, luôn làm đúng bổn phận và trách nhiệm của mình. Ông ấy đang lật giở đống tài liệu thì đột nhiên thư ký đi vào thông báo: “Ông chủ, là điện thoại của cô Thanh Nghiên”.

Chu Truyền Võ day day trán rồi bảo thư ký đưa điện thoại cho mình.

“Bố, tối nay bố có thời gian không?”

Chu Truyền Võ cười hỏi: “Thanh Nghiên, con có việc gì sao?”

“Bố, Ngô Bình tới đây. Nếu tối bố có thời gian thì đi ăn cơm cùng bọn con đi”, Chu Thanh Nghiên nói.

Chu Truyền Võ mỉm cười đáp: “Ngô Bình cũng đang ở Thạch Thành sao? Được rồi, cho hai đứa chọn thời gian và địa điểm, đến giờ bố sẽ tới”.

“Vâng, vậy bọn con đợi bố”.

Bình luận

Truyện đang đọc