THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1042

“Anh Ngô Bình!”

Ngô Bình mỉm cười hỏi: “Băng Tiên, dạo này thế nào rồi? Mọi việc vẫn thuận lợi chứ?”

Lâm Băng Tiên cười đáp: “Khá tốt, có điều ngày nào cũng bận muốn chết, mệt lắm anh à”.

Ngô Bình đáp: “Mệt là đúng rồi, chứng tỏ em là ngôi sao đang vụt sáng đó”.

Lâm Băng Tiên: “Em vẫn chỉ là tân binh, không thể coi là nổi tiếng. Có điều, độ nhận diện cũng khá ổn”

Ngô Bình: “Anh đến Thiên Kinh mấy hôm rồi, vẫn định gọi điện cho em mà lại sợ ảnh hưởng em làm việc. Tối nay có rảnh không? Anh mời đi ăn cơm nhé”.

Lâm Băng Tiên vội vã gật đầu: “Có ạ, anh đang ở đâu, em tới chỗ anh”.

Ngô Bình: “Không cần đâu, em cứ tới thẳng Đường Lâu đi. Hẹn em sáu giờ nhé, đến nơi thì gọi cho anh”.

Lâm Băng Tiên: “Vâng ạ”.

Đặt điện thoại xuống, Lâm Băng Tiên vô cùng vui vẻ. Cô nói: “A Á, mau lên, giúp tôi trang điểm một chút. Tôi cần đi gặp một người quan trọng”.

A Á là thợ trang điểm của Lâm Băng Tiên. Cô ấy gật đầu rồi vào việc ngay.

Bên cạnh Lâm Băng Tiên là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi. Từ lúc Lâm Băng Tiên nghe điện thoại, người phụ nữ này đã để ý quan sát. Nghe Lâm Băng Tiên nói vậy, người này nói: “Băng Tiên, tối nay chúng ta phải tham gia một bữa tiệc. Không có thời gian cho cô đi gặp bạn đâu”.

Lâm Băng Tiên sững người: “Chị Linh, tiệc gì vậy?”

Chị Linh này tên đầy đủ là Liễu Linh, đã lăn lộn trong giới giải trí mười mấy năm nên mạng lưới quan hệ rất rộng, trong tay cũng nắm nhiều tài nguyên. Hiện tại chị ta là quản lý của Lâm Băng Tiên.

Liễu Linh: “Băng Tiên, hôm nay chúng ta phải gặp giám đốc An tiếng tăm lẫy lừng giới giải trí. Ông ấy là người của cậu chủ Diệp. Diệp Huyền là “cá mập” trong giới giải trí, nếu cậu ấy đồng ý giúp đỡ thì ngày thành sao hạng A của cô không còn xa đâu”.

Lâm Băng Tiên lắc đầu: “Chị Linh, bất kể là ai tôi cũng không có thời gian đi gặp. Tôi phải đi gặp một người vô cùng quan trọng”.

Chị Linh mặt biến sắc: “Băng Tiên, cô nghĩ cho kỹ vào, chúng ta không thể đắc tội với giám đốc An. Ông ấy điểm mặt chỉ tên là muốn gặp cô, nếu cô không tới thì không chừng hợp đồng của cô và giám đốc Vệ cũng sẽ có vấn đề”.

Lâm Băng Tiên lúc này chẳng thèm nghĩ tới cái gì mà sự nghiệp hay tiền đồ, cô chỉ muốn gặp Ngô Bình. Cô đáp: “Chị Linh, tôi xin lỗi, tôi thực sự không có thời gian”.

Chị Linh tức quặn cả ruột, lạnh lùng đáp: “Đi hay không thì tự nghĩ cho kỹ!”, nói rồi đứng dậy đóng sầm cửa rời khỏi đó.

Lâm Băng Tiên cảm thấy hơi khó xử, nhưng sau cùng cũng mặc kệ. Khó khăn lắm mới hẹn gặp được Ngô Bình, cô không muốn cho anh leo cây. Thế nên cô thu xếp một chút rồi bảo tài xế đưa mình tới Đường Lâu.

Lâm Băng Tiên vừa đi khỏi thì Liễu Linh gọi một cuộc điện thoại: “Cậu chủ Tả, chỗ tôi có một ngôi sao nhỏ không hiểu chuyện, cậu giúp tôi dạy dỗ cô ta một chút. Được… cảm ơn cậu chủ Tả, lát nữa tôi sẽ gửi thông tin cho cậu”.

Xe của Lâm Băng Tiên đi tới Đường Lâu. Ở bãi đỗ xe lớn đằng trước đã đỗ kín xe, những người tới đây tiêu tiền rất nhiều. Lâm Băng Tiên xuống xe trước cửa toà nhà, sau đó gọi cho Ngô Bình.

“Anh Ngô Bình, anh ở đâu vậy?”, cô hỏi.

Ngô Bình lúc này đang ở tầng sáu, anh đã đặt bàn xong. Ngô Bình đáp: “Băng Tiên, em ở đại sảnh tầng một đợi anh, anh xuống đón em”.

Bình luận

Truyện đang đọc