THẦN Y TRỞ LẠI

Lâm Kiếm Phong: “Mồng chín, mười chín, hai chín hằng tháng sẽ họp chợ, hôm nay là hai mươi chín, là ngày mở chợ”.

Ngô Bình nói với Hạ Dã Thiên: “Hạ Dã Thiên, chúng tôi đến chợ Đế dạo vài vòng, các vị cứ chơi tiếp đi nhé”.

Thật ra Hạ Dã Thiên cũng muốn đi theo nhưng cậu ta biết mình chưa thân với Ngô Bình lắm nên liền nói: “Được, cậu Ngô, sau này có thời gian chúng ta lại tụ họp”.

Sau khi bốn người họ bỏ đi, Diệp Ngưng Băng mới nói: “Tôi nghe nói ở chợ Đế có mấy cửa hàng trăm tuổi, nên luôn muốn đến để xem thử”.

Ngô Bình hỏi: “Cửa hàng trăm năm tuổi gì kia?”

Diệp Ngưng Băng: “Cửa hàng Lão Tường bán dược liệu, đã kinh doanh hơn ba trăm năm rồi, cửa hàng kim khí nhà họ Từ bán binh khí, có lịch sử gần bốn trăm năm, còn có Vạn Phù Lâu bán bùa chú, Tiên Đan Phường bán đủ các loại đan dược, tất cả đều đã có lịch sử trên ba trăm năm”.

Ngô Bình cười, nói: “Không ngờ Thần Kinh còn có chỗ như thế này, tôi nên đến sớm hơn mới phải”.

Lâm Kiếm Phong: “Cậu Ngô, giờ đến cũng chưa muộn”. 

Mấy phút sau, ba người họ lên xe, quản gia Hồ dắt theo người ngồi trên một chiếc xe khác lái ở phía trước.

Diện tích của Thạch Hải Tử rộng hơn một trăm kilomet vuông, trong đó phần lớn là núi và hồ, chợ Đế năm trong một khu núi, xe chạy mười mấy phút mới đến được lối vào chợ Đế.

Để vào chợ Đế phải tốn một triệu để mua vé vào cổng, đối với tu sĩ và người có tiền thì một triệu không đáng là gì nhưng lại có thể ngăn được mấy phường tạp nham muốn vào xem náo nhiệt.

Quảng¡ia Hồ mua vé vào cổng xong thì nhẹ nhàng vào trong.

Vào trong chợ Đế, phía trước có một con đường đá ôm quanh núi, đi về trước mấy chục mét thì có quầy hàng, có điều hàng hóa ở những quầy hàng nhỏ này không thu hút được sự chú ý của Ngô Bình, họ đi thẳng vào những quầy hàng ở đoạn giữa con đường.

Hai bên con đường ven núi có không ít nhà cửa được xây dựng, cổ kính rêu phong, có một vài ngôi nhà có quy mô khá lớn, mở rộng vườn ra sau núi.

Trên đường có rất nhiều người đi lại, người bên ngoài vào cũng không ngớt. Họ đi được một dặm thì thấy một quầy hàng rất lớn, đấy là cửa hàng kim khí của nhà họ Từ. Quầy hàng của nhà này làm ăn rất đắt khách, người ra vào tấp nập, rất nhiều người đến đây để mua binh khí.

Lâm Kiếm Phong liền nói: “Người nhà họ Từ có được chân truyền luyện khí, từng làm ra không ít linh binh, đặc biệt là binh khí do Từ Công làm, ngàn vàn cũng khó mua, lúc nào cũng phải xếp hàng rất lâu mới mua được”.

Ngô Bình không có hứng thú với binh khí, binh khí có tốt thế nào cũng không bì được với Thiên Tai Cốt Đao và chín phi kiếm của cậu. Có điều, dù gì cũng đã đến đây rồi, hơn nữa, Lâm Kiếm Phong và Diệp Ngưng Băng đều muốn vào lựa vài món nên cậu cũng vào theo.

Họ vào trong quầy thì thấy trong sân bày rất nhiều binh khí lộ thiên, Ngô Bình cầm một thanh kiếm bằng huyền thiếc lên, nó khá nặng, lưỡi kiếm sắc bén, cậu búng nhẹ thì nghe thấy âm thanh trong veo và ngân rất dài.

“Kiếm tốt”. Ngô Bình khen.

Lâm Kiếm Phong cười, nói: “Thường thì kiếm đặt ở bên ngoài sẽ có giá tầm mấy triệu, đồ tốt thật sự đặt ở bên trong”.

Họ vào trong phòng khách, phòng khách cao gần mười mét, rất rộng rãi. Giữa phòng có một giá  kiếm khổng lồ, trên giá kiếm có một thanh kiếm lớn dài gần ba mét, toát ra sát khí khiến người ta phải kinh sợ. Trong vòng mười bước làm người khác buốt lạnh, đến cả tu sĩ cũng không dám lại gần trong phạm vi năm bước.

Xung quanh thanh kiếm lớn này có rất nhiều người chờ xem náo nhiệt. Có người còn mạnh dạn chồm lên trước xem, nhưng cuối cùng vẫn phải dừng lại ở ngoài phạm vi năm bước chân.

Bên ngoài trưng bày rất nhiều bảo kiếm, bảo. đao, bên cạnh mỗi một binh khí đều có một người hướng dẫn mua hàng, chịu trách nhiệm giảng giải.

Bình luận

Truyện đang đọc