THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2088

Trương Kình đáp: “Vâng thưa cậu chủ, tôi sẽ đi làm ngay!”

Trương Kình đi rồi Lý Mai mới hỏi: “Chồng à, tại sao anh lại muốn mua tinh thạch màu?”

Ngô Bình đáp: “Trong tinh thạch màu đó chưa một loại năng lượng, tuy rất ít nhưng chỉ cần tìm được đủ nhiều thì anh có thể lấy ra nguyên thạch. Mà nguyên thạch lại có tác dụng rất lớn với anh”.

Lý Mai: “Vậy hả? Trương Kình kia rất có năng lực, anh ta làm việc thì anh có thể yên tâm”.

Lúc này, điện thoại trong văn phòng chợt vang lên. Lý Mai cầm lên, bên trong truyền ra tiếng của đội trưởng đội bảo vệ.

Giám đốc Lý, ông chủ Tạ của tập đoàn Siêu Thiên muốn gặp cô. Giờ đang ở dưới lầu.

Lý Mai bảo: “Để họ lên đây đi!”

Ngô Bình cũng nghe được, mở miệng nói: “Người của nhà họ Tạ quả nhiên đến đây!”

Lý Mai nhìn anh nói: “Chồng ơi, anh chém đứt tay của Tạ Quốc Hiền nên nhà họ Tạ chắc chắn là đến trả thù”.

Ngô Bình cười lạnh: “Đến vừa lúc!”

Trong phòng tiếp khách, một ông lão hơn 60 tuổi dẫn theo một đống người hùng hổ xông vào, đằng sau còn có một đám binh lính vác súng và một gã đại tá.

Bên cạnh ông lão là Tạ Quốc Hiền đã được băng bó đang nhìn chằm chằm Ngô Bình với vẻ mặt oán hận.

Ông lão lạnh lùng hỏi: “Mày chính là thẳng con hoang nhà họ Lý? Là mày đánh con trai tao bị thương?”

Chát!

Ngô Bình giơ tay tát một cái, ông lão đã bị đánh bay, xoay tròn trên không một trăm tám mươi độ rồi rớt xuống đất như một con chó, nát cả hàm răng, đầu óc kêu lên ong ong, hai mắt dại ra, thất khiếu đổ máu.

Đám binh lính thấy vậy đều hoảng sợ, gã đại tá kia lập tức quát: “Giơ tay lên!”

Ngô Bình liếc gã, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống!”

Anh vừa mở miệng, Võ Hồn Hạo Thiên lập tức phát động. Hạo Thiên Thần Lực cộng với uy áp của Võ Hồn trực tiếp khiến linh hồn gã đại tá kia run rẩy, không thể không quỳ xuống.

Những người còn lại giật mình, chuyện gì thế này?

Ngô Bình lại nhìn về phía Tạ Quốc Hiền nói: “Lá gan của mày cũng lớn đấy, vậy mà lại dám đến tìm tao trả thù, can đảm đó!”

Tạ Quốc Hiền cả giận: “Mày dám đánh bố tao à, mày…”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ông chủ Tạ, đứng lên đi!”

Ông lão kia run lên, chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ: “Ban nãy, tôi đã có nhiều điều xúc phạm, mong thượng tiên đừng trách tội!”

Tạ Uy mười mấy tuổi đã ra đời, hiểu biết sâu rộng, lập tức biết người trước mặt là người tu hành, mình hoàn toàn không thể chọc vào!

Ngô Bình nhàn nhạt nói: “Không dám!”

Ông lão chật vật đứng lên, kính cẩn cúi chào Ngô Bình: “Tôi tên Tạ Uy, ra mắt thượng tiên!”

Ngô Bình hỏi: “Tôi đánh con trai ông, ông không tức giận à?”

Tạ Uy vội vàng nói: “Thẳng con tôi vẫn luôn không hiểu chuyện, đắc tội thượng tiên, mong ngài chớ trách.”

Tạ Quốc Hiền ngây người, nói: “Bố, người…”

“Câm miệng! Quỳ xuống cho tao, nói xin lỗi thượng tiên đi”, Tạ Uy quát.

Bình luận

Truyện đang đọc