THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 397

Trần Lăng Sương cũng vô cùng nỗ lực, cô nhờ người đưa các loại máy móc tập phục hồi vận động tới, mấy ngày nay đều chăm chỉ tập luyện để hồi phục thật nhanh.

Khi buổi trị liệu gần kết thúc, Ngô Bình nhận được cuộc gọi của Từ Quý Phi.

“Người anh em, chú đang ở Vân Kinh sao?”

Ngô Bình: “Anh Ba, hôm qua em vừa tới”.

Từ Quý Phi: “Người của bang Long Xà đến tìm anh để nghe ngóng tình hình của chú. Hôm qua chú xuống tay với một kẻ tên là Lâm Hổ Vương sao?”

Ngô Bình: “Không sai, hắn sai người đi giết em, cho nên em đã ra tay với hắn”.

Từ Quý Phi: “Người anh em, có thời gian thì chú đến chỗ anh một chuyến, chúng ta bàn bạc một chút”.

Sau khi cúp điện thoại, Ngô Bình lại tiếp tục châm cứu cho Trần Lăng Sương thêm ba mươi phút nữa rồi mới tới chỗ Từ Quý Phi.

Trong biệt thự Tử Ngọc, Từ Quý Phi đã cho người nướng thịt dê. Thịt dê này được vận chuyển bằng máy bay từ Tây Bắc tới, vô cùng tươi ngon. Còn rượu do Trác Khang tặng, là Mao Đài thượng hạng.

Hai người họ ngồi trên ghế trúc, vừa uống rượu vừa đàm đạo. Từ Quý Phi rõ ràng không mấy bận tâm đến chuyện của bang Long Xà, ông ấy chỉ phán một câu: “Bang Long Xà đúng là đâm đầu vào chỗ chết, dám động tay chân với chú. Cho dù chú có tha cho chúng thì anh cũng không thể bỏ qua”.

Trong đôi mắt Từ Quý Phi ánh lên một tia sắc lạnh, thái dương giật giật. Đó chính là biểu hiện khi Từ Quý Phi đang muốn tiêu diệt kẻ nào đó.

Ngô Bình: “Anh Ba, người của bang Long Xà đó nói gì vậy?”

Từ Quý Phi: “Đại ca của bang Long Xà này ở Vân Kinh tên là Hạng Đỉnh. Hôm nay hắn đến tìm anh để nghe ngóng về thân thế của chú. Anh nói với hắn, chú là em trai anh. Tên Hạng Đỉnh đó không nhiều lời nữa, lập tức đứng dậy cáo từ. Xem ra hắn vẫn còn dã tâm muốn ra tay với chú”.

Ngô Bình: “Bang Long Xà kia không là gì. Nhưng anh trai của Lâm Hổ Vương kia tên là Lâm Thiên Vương, là đội trưởng của chiến đội Thần Ma”.

Từ Quý Phi cau mày: “Tiếng tăm của người này anh đã từng nghe nói, là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên”.

Ngô Bình: “Cao thủ Tiên Thiên thì đã sao. Nếu so về tương quan lực lượng thì người phải sợ là Lâm Thiên Vương mới phải”.

Từ Quý Phi cười đáp: “Nói cũng phải. Em trai, chú ở đây uống rượu, anh đi giải quyết chuyện này cho”.

Ngô Bình nhướn mày: “Anh Ba, anh định tới chỗ bang Long Xà sao?”

Từ Quý Phi cười đáp: “Bang Long Xà và Trác Khang sớm đã có mâu thuẫn. Vừa hay anh sẽ nhân cơ hội này quét sạch bọn chúng khỏi Vân Kinh, ngừa hậu hoạ về sau”.

Ngô Bình đứng dậy nói: “Em sẽ đi cùng anh”.

Từ Quý Phi xua tay đáp: “Một mình anh đi là đủ rồi. Em trai, lát nữa có một vị khách tới đây, em giúp anh đón tiếp nhé”.

Nói rồi, Từ Quý Phi nhanh chóng sải bước đi. Cái bóng của ông ấy lắc lư vài lần rồi biến mất.

“Khách sao? Là ai nhỉ?”, Ngô Bình không khỏi tò mò.

Anh đưa chiếc đùi dê lên, cắn một miếng. Đang định cắn miếng thứ hai thì một bóng người xuất hiện. Nhìn thấy người đó, Ngô Bình sững người, thốt lên: “Là em sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc