THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2903

Con bạch tuộc không ăn thịt anh mà lôi anh xuống độ sâu hàng mấy nghìn mét. Đến đây, Ngô Bình nhìn thấy một cung điện nguy nga tráng lệ. Nhìn cung điện này không cũ, kiến trúc đều là của thời kì cận đại. Có điều, ai lại đi xây cung điện ở dưới đáy đại dương chứ?

“Đoàng!”

Anh một chưởng đánh gãy xúc tu của con bạch tuộc, xúc tu của nó rơi xuống trước cửa cung điện. Cửa điện đang đóng nhưng bên trong có một luồng năng lượng kì lạ đang luân chuyển.

Anh chạm vào cửa, sau đó dùng lực ấn thì một tiếng “cạch” vang lên, cửa lớn mở ra, một bóng người vụt lao ra.

Ngô Bình theo bản năng đưa quyền lên đỡ, một tiếng nổ inh tai vang lên, người kia bị đánh lui còn Ngô Bình cũng lùi về sau mấy bước.

Người kia có đôi mắt màu lam nhạt, da cũng màu lam nhạt. Trên bề mặt da có vảy, giữa các ngón tay có màng.

Người này nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi hỏi: “Tại sao lại muốn lao vào lãnh địa của tôi?”

Ngô Bình tò mò nhìn lại người này, anh đáp: “Tôi bị con bạch tuộc kia lôi xuống đây, không có ý xâm phạm lãnh thổ của các người. Ngược lại thì anh tự nhiên tấn công tôi, có phải rất quá đáng không?”

Người đàn ông hừ một cái đáp: “Anh đẩy cửa nhà tôi thì đương nhiên tôi sẽ coi anh là kẻ xâm lược”.

Ngô Bình nhìn ngó xung quanh, cười hỏi: “Không đánh thì sao quen biết được chứ, chúng ta kết bạn nhé?”

“Ai thèm kết bạn với anh?”, người kia trợn mắt: “Mau rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ gi ết chết anh!”

Ngô Bình cười lạnh: “Anh mà đủ sức giết tôi thì giờ tôi đã là bộ xương rồi”.

Người đàn ông kia đột ngột phất tay, anh cảm nhận được bốn lực đạo âm thầm hình thành trong lòng biển, ập về phía anh từ bốn phía. Ngô Bình lập tức tạo trường lực xung quanh mình, lập tức xung quanh anh sóng yên biển lặng, mấy luồng lực đạo kia biến mất.

Người đàn ông thấy mấy chiêu tấn công của mình đều vô hiệu thì không khỏi kinh ngạc: “Kungfu của anh là gì vậy?”

Ngô Bình đáp: “Đừng có nhờn, còn dám tấn công một lần nữa là tôi sẽ giết anh”.

Nói dứt lời, một tia kiếm quang bay ra, lao đi trong nước như một tia chớp dưới lòng đại dương, tốc độ cực nhanh.

Khi kiếm quang quay lại, tất cả xúc tu của con bạch tuộc rụng xuống!

Người đàn ông kia kinh ngạc, bất giác lùi về sau mấy bước.

Ngô Bình: “Vẫn không muốn mời tôi vào uống chén trà sao?”

Người đàn ông kia bất lực, đánh không lại nên đành phải phục tùng. Anh ta né sang một bên, nói: “Vào đi”.

Bên trong đại điện cũng có bàn ghế và các vật dụng khác, cũng có cả đồ trang trí, hơn nữa mọi thứ còn rất đẹp.

Ngô Bình hỏi người đàn ông: “Chỉ có mình anh ở đây sao?”

Người đàn ông: “Tạm thời chỉ có mình tôi đã thức tỉnh”.

“Thức tỉnh?”, Ngô Bình hỏi lại.

Người đàn ông: “Trước đây tôi cũng là con người như anh, sau đó thức tỉnh dòng máu của hải thần nên mới biến hình thành thế này”.

Ngô Bình: “Hoá ra là người của hải tộc, vậy tôi phải xưng hô ra sao?”

Người đàn ông: “Tôi tên là Mĩchael”

Ngô Bình: “Vậy tôi sẽ gọi tắt là Mike. Mike, người nhà anh cũng đang thức tỉnh sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc