THẦN Y TRỞ LẠI

“Ông rời đi lâu lắm rồi, nên không còn là trưởng lão nghị sự nữa đâu Phương Lập! Thay vào đó, ta mới là người đó đấy!”, Phương Tất Viễn lạnh lùng nói.

Sau đó, hắn ta nói với vài vị nghị sự trưởng: “Các vị trưởng lão, ta thấy Phương Lập này có công pháp. Chỉ bằng, chúng ta hợp sức bắt đối phương lại rồi hỏi nhặt được công pháp ở đâu, trong hoàn cảnh thế nào?”

Ngô Bình nói: “Phương Tất Viễn đã lập kế, hại trưởng lão nghị sự. Còn không mau nhận tội làm đúng theo pháp luật à?”

Du Thành Ngô lập tức bực giọng khi thấy Ngô Bình vân giữ vững lập trường của mì: Bổn vương ở đây, ngươi dám làm càn à Phương Tất Viễn!”

Các trưởng lão nghị sự biết rất rõ về con đường phát triển của Ngô Bình rất rộng lớn, có thể làm Chúa tế trong tương lai, thậm chí, là Thánh Hoàng. Người như vậy trên thế giới còn đáng quý hơn công pháp mạnh mất Bởi vậy dù là chuyện riêng hay chung, họ sẽ đứng nép bên cạnh. Ngô Bình, giữ vững sự trung lập của mình

Tôn trưởng lão nói: “Phương Tất Viễn, ông có biết tội"

Nam trưởng lão: “Phương Tất Viễn, bây giờ ông nhận tội thì còn đường sống!”

Điền trưởng lão: “Không sao, Phương Tất Viễn, nể tình đồng môn nhiều năm, tôi có thể cầu xin tông chủ cho ông, nhưng phải phối hợp mới được!”

u trưởng lão cũng nói như thế.

Thấy mọi người, ngay cả tông chủ cũng đối đầu với mình, Phương Tất Viễn cười lớn: “Cùng lắm thì tôi rời Tam Thánh Tông thôi, các người có thể làm khó được tôi sao?”

Ngô Bình duỗi tay lấy ra một thánh phù Chúa tể, giao cho Mã trưởng lão, trầm giọng nói: “Mã trưởng lão, bắt lấy Phương Tất Viễn!”

Thực lực của Mã trưởng lão xấp xỉ Phương Tất Viễn, trong tay có thêm tấm bùa Chúa tể này thì thực lực hoàn toàn đè ép đối phương.

“Vâng!”

Nhận lấy tấm bùa, Mã trưởng lão lập tức kích hoạt tấm bùa, quanh thân toả ra hào quang, đằng sau xuất hiện ảo ảnh Chúa tể, khí thế đáng sợ, khiến mọi người cứng đờ.

Phương Tất Viễn lộ ra vẻ sợ hãi, tức giận nói: “Dám vận dụng bùa Thánh Vương à! Ta cũng có!”

Dưới chân hắn ta đột nhiên xuất hiện quầng sáng, ánh sáng bao phủ hẳn ta, muốn thoát khỏi hiện trường nhưng Mã trưởng lão đột nhiên đánh ra một tia sáng.

Tia sáng nổ tung, Phương Tất Viễn phun ra máu, cánh tay trái bị nổ tan tành.

Mã trưởng lão lạnh lùng nói: “Phương Tất Viễt bùa kia của ông là do bán bộ Thánh Vương luyện chế, sao có thể so với sát phù Chúa tể chân chính? Quỳ xuống!”

Ông ta vừa dứt lời, sát khí đáng sợ toả ra, sắc mặt Phương Tất Viễn tái nhợt, hắn ta nhìn Ngô Bình: “Tông chủ, từ ban đầu ta đã rất ủng hộ tông chủ!”

Phương Lập lạnh lùng: “Phương Tất Viễn, tông chủ là chủ nhân mà ta đã nhận ở tiên giới, tài năng của cậu ấy vượt ngoài tưởng tượng của ông!”

Phương Tất Viễn phun ra một một hơi rồi cúi đầu. Du Thành Ngô ném ra sợi dây thừng, trói chặt Phương Tất Viễn.

Điền trưởng lão: “Phương Tất Viễn tàn hại trưởng lão nghị sự, tội ác tày trời, nên giết, toàn bộ gia sản đều thuộc về trưởng lão Phương Lập coi như bồi thường!”

Nghe thế, Phương Tất Viễn nhắm mắt.

Ngô Bình: “Các vị, Phương Tất Viễn bị trừng phạt đúng tội nhưng thế lực quá lớn, sau đó còn cần các vị trưởng lão phối hợp. Đồng thời ta cũng đề nghị để Phương Lập khôi phục chức trưởng lão nghị sự!”

Mọi người tất nhiên cũng đồng ý, vì thế Phương Lập lại thành trưởng lão nghị sự.

Kế tiếp mọi việc cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều, các j_ vị trưởng lão cùng nhau quyết định.

Ngô Bình tới một khu phòng ở rất lớn, đây là nơi sinh sống nhiều năm của các tông chủ, mà mấy trăm năm đã không có ai ở nhưng nó vẫn thường được quét tước cẩn Ì thận, hoàn cảnh không tệ.

Bình luận

Truyện đang đọc