THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1287

Ông già không khỏi nhìn anh với ánh mắt sâu xa: “Đúng vậy, cậu nhận ra quả là hiếm thấy, giờ có rất ít người biết trà Tâm”.

Ngô Bình cười nói: “Nếu là trà Tâm thì tôi lấy hết”, nói xong anh đưa cho ông già một tờ chi phiếu 160 triệu tệ, mua hết ba hũ trà này.

Ông già nhìn chi phiếu rồi nhặt tờ giấy trắng lên, thong dong rời đi.

Đường Tử Di thấy số trà này hơi đắt, cô ấy khẽ nói: “Lá trà thôi mà, mua thế hình như đắt quá đấy?”

Ngô Bình lắc đầu, nói: “Tử Di, đây là trà Tâm”.

Nó xong anh liền giải thích cho Đường Tử Di trà Tâm là gì. Khi tu luyện, một số nhân vật lớn trong giới tu hành thì thực vật xung quanh sẽ được thấm tâm cảnh của người tu hành.

Nếu người tu hành tu luyện cạnh cây trà thì số trà được sản sinh ra cũng sẽ thấm tâm cảnh của người tu hành, biến thành trà Tâm.

Đối với người thường thì trà Tâm chỉ là lá trà bình thường. Nhưng đối với tu sĩ sắp đột phá thì nó là bảo vật vô giá. Thông qua tâm cảnh mà lá trà đã thấm nhuần có thể giúp đột phá cảnh giới.

Trong đó lá trà được thấm tâm cảnh của tu sĩ tu vi cực cao gọi là trà Ngộ đạo, loại trà này chỉ có thể gặp gỡ nhờ duyên phận.

Nghe Ngô Bình nói xong, Đường Tử Di cười nói: “Vậy Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền nghĩa là gì?”

Ngô Bình nói: “Đây là Tứ thiền Bát định của Phật môn. Sơ Thiền ly ngũ dục, Nhị Thiền hỉ, Tam Thiền lạc. Tiếc là số trà này thiếu Tứ Thiền, nếu không giá sẽ càng cao hơn”.

Đường Tử Di bĩu môi: “Hóa ra đây là trà mà hòa thượng uống”.

Ngô Bình không khỏi trợn mắt: “Cái gì mà trà của hòa thượng chứ. Nếu có thể tu đến Tứ Thiền thì cũng có thể trúc cơ rồi đấy”.

Đường Tử Di ngẩn ra: “Chín là tiên thiên sao?”

Ngô Bình nói: “Đúng vậy”.

Nói xong anh liền mở hũ Sơ Thiền, lấy ra một lá trà để trên lưỡi.

Anh nhắm mắt, liền có một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong lòng. Anh cảm nhận một lúc, sau đó dễ dàng đi vào cảnh giới Sơ Thiền.

Anh mở mắt ra, nói với giọng kinh ngạc: “Nếu có thêm một hũ Tứ Thiền thì quá tuyệt vời!”

Đường Tử Di tò mò hỏi: “Ý anh là người ngộ đạo cạnh cây trà có cảnh giới rất cao sao?”

Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Không phải cảnh giới cao mà là thuần túy. Ai có thể có được tâm cảnh thế này chứ? Hiếm có, thật hiếm có!”

Hai người đi tiếp, dọc đường gặp rất nhiều đồ nhưng tiếc là không phải thứ Ngô Bình cần. Đường Tử Di thì mua vài món đồ cổ, giá cả không cao lắm, chỉ có giá trị sưu tầm.

Họ đến lưng chừng núi, khi qua một con dốc nhỏ tương đối bằng phẳng thì có một người Hindi ngồi ven đường, trông đen nhẻm gầy gò. Trước mặt anh ta có một tấm da hươu, trên da có một cục đá.

Không một ai dừng lại cả, người này thấy chán nên đang ngồi xổm nghịch điện thoại.

Ngô Bình đứng lại, anh phát hiện viên đá này không đơn giản. Bên trong đá có một thứ kim loại kỳ lạ, loại kim loại này rất hiếm có, gọi là Tây Cực Kim Mẫu.

Binh khí được chế tạo từ Tây Cực Kim Mẫu chém sắt như chém bùn, đó là hàng bảo vật. Trong kiếm Hắc Long của anh cũng có một ít Kim Mẫu nên mới sắc bén đến thế.

 

Bình luận

Truyện đang đọc