THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 808

Hạ Ninh gật đầu: “Nếu mẹ đã nói với người ta căn nhà này của bạn trai con thì không thể để người ta cười nhạo được. Dù con không mua được nhưng thuê thì vẫn đủ khả năng”.

Thu nhập của Hạ Ninh không hề thấp, cô ấy còn hành nghề riêng, làm một cuộc phẫu thuật cũng kiếm được ít nhất 20 nghìn tệ, lại thêm cả trợ cấp cho nhân tài của bệnh viện, tiền thưởng cao nên mỗi năm cô ấy kiến được khoảng 4-5 triệu tệ.

Hạ Minh Ngọc không khỏi nhìn Ngô Bình, vội nói: “Tiểu Ngô, Tiểu Ninh nói đùa thôi, cô không thuê căn nhà này đâu”.

Người mà ở căn biệt thự xa hoa này thường sẽ không cho người ngoài thuê, vì tiền thuê cao sẽ không ai thuê, mà tiền thuê thấp thì chẳng đáng vào đâu.

Ngô Bình cười nói: “Có thể thuê nhà, dù sao cháu cũng không hay ở, để trống cũng không tốt. Thế này nhé, cháu không thu tiền thuê, hai người chỉ cần đóng tiền phí dịch vụ và tiền điện nước là được, thường xuyên gọi người đến dọn dẹp căn nhà”.

“Cái gì? Cháu không lấy tiền thuê sao?”, Hạ Minh Ngọc rất kinh ngạc, vội phất tay: “Không được không được, bình thường với căn nhà này ít nhất cũng phải cho thuê mấy triệu tệ một năm, bọn cô không ở không được đâu”.

Ngô Bình cười nói: “Thực ra cũng đâu phải là ở không. Vừa nãy cháu nói chuyện với Hạ Ninh nên biết cô ấy rất giỏi chuyên môn, mà cháu lại chưa thực tập, khi nào có cơ hội cháu muốn đến chỗ cô ấy thực tập”.

Hạ Ninh cười nói: “Anh vẫn chưa thực tập sao? Được đấy, tôi sẽ bảo với viện trưởng để cho anh một suất”.

Hạ Minh Ngọc nói: “Vậy cũng không được, cháu vẫn phải lấy tiền thuê chứ”.

Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì một trăm nghìn tệ đi”. Thực ra chỉ nguyên phí dịch vụ của căn nhà này một năm cũng hơn một trăm nghìn tệ rồi.

Tuy Hạ Minh Ngọc rất ngại nhưng thấy Ngô Bình cũng thật lòng nên bà ấy cuối cùng vẫn đồng ý. Ngô Bình cũng không ký hợp đồng với họ, bảo họ ngày mai chuyển tới.

Do có việc nên sau khi đưa chìa khóa cho Hạ Minh Ngọc anh liền lái xe đến gặp Đường Tử Di.

Tại khu biệt thự Vân Đỉnh, Đường Tử Di đã làm xong tất cả thủ tục, chọn địa điểm xưởng thuốc, việc mua thiết bị đều đang được tiến hành. Tiếp theo họ cần xác định tỷ lệ đầu tư cổ phần của các bên.

Trong căn biệt thự số một, trước mặt Đường Tử Di đang chất một đống thuốc, cô ấy đang xem xét thật kỹ. Ngô Bình đến, cô ấy liền nói: “Anh vừa nói trong điện thoại rằng nhà họ Lý ở Vân Đông cũng muốn tham gia cổ phần sao?”

Ngô Bình gật đầu, anh nói ra thân phận của mình. Đường Tử Di nghe xong đâu kinh ngạc: “Anh là cháu của Lý Vân Đẩu sao?”

Cô ấy kinh ngạc rất bình thường, xét về thực lực thì nhà họ Lý ở Vân Đông mạnh hơn nhà họ Đường nhiều.

Ngô Bình nói: “Thế nên anh quyết định đưa cho nhà họ Lý 25% cổ phần”.

Đường Tử Di nói: “Thế thì em có thể nhường một ít cổ phần”.

Ngô Bình phất tay: “Không cần. Em vẫn có 30% cổ phần, là cổ đông lớn nhất. Anh chiếm 15% cổ phần, như thế sẽ còn 30% cổ phần. 30% này sẽ đưa cho chính phủ một phần và cả nhà họ Dương, nhà họ Phương”.

Đường Tử Di nói: “Thế thì không để cơ hội cho nhà họ Lý ở Nam Viện sao?”

Ngô Bình nói: “Hai bên như nước với lửa, không cần xét đến nữa. Phải rồi, trừ em và anh thì những người khác chỉ chia lợi nhuận, không được tham gia quản lý. Việc quản lý vẫn phải làm phiền em rồi”.

Đường Tử Di nói: “Không thành vấn đề”.

Ngô Bình nói: “Mỗi cổ phần giá 200 nghìn tệ. Nếu họ đồng ý thì để họ tham gia, không thì thôi”.

Mỗi cổ phần ông nội định giá 200 nghìn tệ, anh không thể phân biệt đối xử, dù sao tiền của ông cũng không phải từ trên trời rơi xuống.

Đường Tử Di gật đầu: “Mai em sẽ đi tỉnh K để bàn bạc với bên chỉnh phủ”.

Ngô Bình nói: “Ừ, em nói với Từ Bá Nhân và Chu Truyền Võ rằng công ty có thể xây dựng ở Thạch Thành. Bên phía huyện Minh Dương thì cứ để từ từ”.

Bình luận

Truyện đang đọc