Chương 1076
Lúc này, tất cả mọi người đều ngồi lặng im trong sảnh mà chưa ra về.
Quản sự lo việc xong quay về rồi nói: “Ti mệnh, nhà họ Hàn đã nộp hết tài sản rồi, tôi đã để mấy người ở lại đó để hoàn thành nốt thủ tục, chắc phải mất mấy hôm”.
Ngô Bình gật đầu: “Quản sự, ông đến khách sạn gần đây rồi đặt 20 bàn tiệc nhé”.
Quản sự nói: “Vâng, tôi sẽ đi ngay”.
Ngô Bình nói với mọi người: “Sau này chúng ta là anh em rồi, tối nay uống tới bến nhé!”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ tư lệnh định uống với họ. Phải biết rằng tư lệnh trước của họ luôn coi thường cấp dưới, vì thế họ rất ngạc nhiên với hành động này của Ngô Bình.
Tuy nghĩ vậy, nhưng mọi người đều đứng lên rồi đi tới khách sạn.
Hơn 200 người nối đuôi đi theo Ngô Bình.
Đường Băng Vân khẽ hỏi: “Anh định uống với họ thật à?”
Ngô Bình: “Sao? Em thấy không được à?”
Đường Băng Vân lắc đầu: “Em chỉ nghĩ anh mới nhận chức thì nên tạo cảm giác thần bí một chút”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Mỗi người có một phong cách riêng, anh không thích ra vẻ kiểu ấy”.
Ngập ngừng một lát, anh nói tiếp: “Băng Vân, dù em dùng lệnh bài của môn chủ để đuổi nhị trưởng lão đi, nhưng cũng là dồn mình vào nguy hiểm đấy”.
Đường Băng Vân: “Anh lo họ chó cùng rứt giậu rồi cho người tới giết em hả?”
Ngô Bình: “Chuyện đó thì chưa chắc, nhưng có thể sẽ cướp lệnh bài”.
Đường Băng Vân thở dài: “Hôm nay, đối thủ đã dùng mưu bắt em phải lấy lệnh bài ra, em cũng bất đắc dĩ thôi”.
Ngô Bình: “Ông nội đưa lệnh bài cho em, chắc cũng đã đoán được sẽ có ngày này rồi, chắc ông đã có sắp xếp gì đó”.
Đường Băng Vân: “Chắc vậy, nhưng giờ em đang ở thế bị động”.
Ngô Bình vỗ vai cô ấy: “Yên tâm, trời có đổ thì anh cũng chống cho em”.
Đường Băng Vân nắm tay anh rồi nói: “Cảm ơn anh”.
Khi mọi người đến khách sạn thì 20 bàn tiệc đã được chuẩn bị xong, họ đặt bàn sang nhất với giá 300 nghìn một bàn, rượu cũng là loại mấy nghìn một bình.
Mọi người ngồi vào chỗ theo sự sắp xếp của quản sự, Ngô Bình và Đường Băng Vân ngồi cùng bàn với quản sự và những người khá có địa vị.
Sau khi tất cả ổn định chỗ ngồi, Ngô Bình nâng ly rồi cười nói: “Các anh em, tôi kính mọi người ba chén”.
Mọi người đứng dậy rồi nâng ly uống cạn.
Ngô Bình uống hết ba chén thì mọi người cũng cạn cả ba. Sau đó, liên tục có người đến chúc rượu anh.
Ngô Bình không từ chối ai nên loáng cái đã uống cả lít rượu vào bụng.
Sau đó, anh còn đứng dậy rồi đi sang các bàn khác: “Các anh em, tôi mời mọi người ba chén”.
Bàn này có một người đàn ông râu xồm khoảng ba, bốn mươi tuổi, mọi người uống bằng chén nhưng anh ta dùng cốc, khi Ngô Bình đến chúc rượu cũng thế.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Lý A Tứ, tửu lượng của anh khá thế!”
Người này chính là Lý A Tứ, anh ta đứng dậy rồi nói: “Ti mệnh, anh nhớ tên tôi ư?”
Ngô Bình cười nói: “Ừm, nhưng sao lúc tự giới thiệu anh lại bỏ qua phần tửu lượng hả?”