Chương 1007
Tuy nhiên, khi toàn bộ màn hình điện thoại đều được cô lau sạch sẽ, gần như không tì vết, Nam Khuê mới chợt tỉnh ngộ.
Những gì cô nhìn thấy chỉ là một bức hình mà thôi.
Không phải là một chiếc váy cưới thật.
Nhưng cô lại dễ dàng thất thần.
Chiếc váy cưới đẹp và đắt tiền như vậy, chắc chắn là chuẩn bị cho Lâm Tư Vũ nhỉ.
Thời gian trôi thật nhanh.
Hóa ra bọn họ đã sắp kết hôn rồi.
Chàng trai trong trí nhớ của cô, người đàn ông cô yêu, chung quy vẫn cưới một cô gái khác.
Mặc dù đã chuẩn bị tốt tư tưởng, cũng đã sớm tự khuyên nhủ mình, không được buồn, không được đau lòng.
Nhưng trong lòng, vẫn nhịn không được mà đau lòng.
“Nam Khuê, mày có gì mà phải giả vờ, đây là lựa chọn của mày mà!”
“Hơn nữa, đây không phải là kết quả mà mày đã dự liệu được khi rời đi sao?”
Ngửa đầu lên, cô không cho phép mình khóc.
Nếu là kết hôn, cô nên chúc phúc có phải không?
Đúng vậy, cô nên chúc phúc.
“Kiến Thành, xin hãy tha thứ cho em vì không thể tham dự hôn lễ của anh, em cũng không nhìn thấy bộ dáng đẹp trai khi anh mặc âu phục được nữa, nhưng mà, em muốn anh hạnh phúc.”
“Chỉ có anh hạnh phúc, mới không uổng công em rời đi.”
“Từ nay về sau, em và con sẽ thầm nhớ anh trong lòng.”
Tốt rồi, cô đã làm được, cô đã không khóc.
Thế nhưng, ngay sau đó, một bàn tay đột nhiên vươn ra trước mắt.
Trên bàn tay đó có một tờ khăn giấy gấp gọn: “Mặc dù không biết cô đã gặp phải chuyện gì, muốn khóc thì khóc đi! Khóc rồi sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.”
Nam Khuê ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Nói lạ, là bởi vì cô không quen anh ấy.
Nói quen, là vì cô có chút ấn tượng, dù sao hai người cũng làm cùng một bệnh viện, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp.
Nơi hiện giờ cô làm việc là một bệnh viện trong thị trấn.
Diện tích không lớn, cho nên bác sĩ cũng không nhiều.
Chỉ có điều bởi vì cô mới đến, vì vậy vẫn còn nhiều người chưa biết.
“Cảm ơn anh!”
Nam Khuê nhận lấy, sau đó nắm chặt khăn giấy trong lòng bàn tay.
Cô đã nói là sẽ không khóc.
Vậy thì tuyệt đối sẽ không khóc.
“Cô là bác sĩ mới đến đúng không, tôi tên là Lý Thịnh, rất vui được gặp cô.”
“Tôi tên là Nam Khuê.”