Chương 864
“Xin lỗi, Kiến Thành, em yêu anh, nhưng nếu không thể cho anh một con người hoàn chỉnh thì em tình nguyện rời khỏi cuộc sống của anh.”
Hơn nữa chuyện này cô cũng chẳng thể tha thứ cho chính bản thân mình.
Hôm nay, lần đầu tiên cô đến muộn.
Khi đến bệnh viện, Nam Khuê không đi đến phòng làm việc ngay.
Thay vào đó, cô đến viện điều dưỡng phía sau bệnh viện.
Vào lúc chín, mười giờ, khi mặt trời ấm áp và chói chang nhất, Nam Khuê mới vừa bước vào vườn hoa đã cảm nhận được sự tươi mát của ánh mặt trời chiếu xuống nơi đây.
Đây là ánh nắng mà bình thường cô không thể tận hưởng trong bệnh viện, vì vậy bây giờ cô cảm thấy cực kỳ ấm áp, cũng cực kỳ thoải mái.
Bên cạnh vừa hay có một chiếc ghế gỗ dài, cô liền ngồi xuống một lúc.
Cô dùng một tay chống cằm, một tay tùy ý đặt bên người.
Suốt nửa tiếng đồng hồ, cô không làm gì cả, chỉ lặng lẽ quan sát dòng người qua lại.
Nhưng thật ra, cô cũng không biết mình đang nhìn cái gì, là đang nhìn dòng người trước mặt hay phong cảnh trước mắt.
Hoặc là chỉ đang ngẩn ngơ, nhìn những thứ mơ hồ.
Nhưng nhìn rồi lại nhìn, đột nhiên nước mắt cô lại không nhịn được mà chảy xuống.
Có lẽ cô đã quá nhập tâm, lúc này đây, ngay cả cô cũng không nhận ra.
Cho đến khi một giọng nói nhỏ nhẹ và dễ thương vang lên bên tai cô: “Mẹ ơi, hình như dì đó đang khóc, dì ấy khóc thật đau lòng!”
“Vậy Manh Manh có muốn đi an ủi dì ấy một chút không? Mẹ đứng ở đây chờ con.”
“Dạ.”
Nghe cuộc nói chuyện của họ, Nam Khuê mới nhận ra khuôn mặt mình lúc này đã lạnh băng, nước mặt rơi đầy mặt.
Cô lập tức duỗi tay ra, hoảng loạn lau đi hết.
Lúc này, cô bé bước tới, đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại đưa tờ khăn giấy cho cô: “Dì ơi, cho dì khăn giấy này, mẹ bảo cháu tới an ủi dì.”
Nói rồi, cô bé một tay chống ghế, tay kia nắm lấy ghế, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Nam Khuê.
Sau đó tỏ vẻ trưởng thành nhìn về phía Nam Khuê: “Dì à, dì xinh đẹp như vậy, nếu khóc trông sẽ rất khó coi.”
Những lời này rất quen thuộc.
Đúng vậy, anh cũng đã từng nói.
Anh cũng đã từng dịu dàng nói: Ngoan, Khuê Khuê đừng khóc, khóc lên sẽ không xinh đẹp nữa.
Nhưng bây giờ, rõ ràng chỉ mới hai ngày, thời thế đã thay đổi, cô không thể ở bên cạnh anh nữa.
“Dì ơi, có phải dì gặp phải chuyện buồn gì không, mẹ cháu nói, cho dù chuyện có buồn đến đâu thì cũng sẽ qua thôi.”